• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (1 Viewer)

  • Chương 262: Người phụ nữ váy xanh

Đêm.

Nằm ở khu Đông thành phố Giang Bắc, một quán rượu sầm uất.

Trong quán, vài tên đàn ông lực lưỡng cơ thể đầy hình xăm chén anh chén chú ồn ào náo nhiệt.

Hành vi của họ đã ảnh hưởng không nhỏ đến việc kinh doanh ở đây, người bên ngoài mà nhìn thấy cảnh bên trong thì ai còn dám vào nữa?

Một người phục vụ lịch sự bước tới nhắc nhở nhưng đổi lại lại bị vả cho hai cái, còn bị nhổ mất răng cửa.

Bất đắc dĩ, người phục vụ khác trong quán đã phải gọi điện cho ông chủ.

Mở được quán bar thì chắc chắn người đó cũng không phải loại lương thiện gì.

Một lúc sau, mấy chiếc ô tô chạy nhanh qua đó.

Hơn chục người hùng hổ xông vào quán, người cầm đầu là một người đàn ông trung niên, để râu quai nón và đeo một sợi dây chuyền vàng lớn.

Mấy tên đàn ông xăm trổ cũng dừng lại, quay đầu nhìn khoảng gần chục tên côn đồ đang cầm hung khí giết người.

Tuy nhiên, trên khuôn mặt của chúng không hề lộ ra chút hoảng sợ nào, mà lại mỉm cười, trong mắt tràn đầy sự khinh thường và mỉa mai không che giấu.

Ông chủ râu quai nón cũng là người từng trải, nhìn vẻ mặt thoải mái của mấy ngườiđó, liền biết những người này hẳn là không phải kiểu tầm thường.

"Các anh em đến đây uống rượu quả là vinh hạnh cho Triệu Cương Cường tôi".

"Chỉ là tiệm của tôi nhỏ, đám anh em dưới trướng còn phải dựa vào tiệm này kiếm sống".

"Mấy anh em thế này, khách khác ngại không dám vào, mong mấy anh em chiếu cố".

"Bản thân tôi mất một ít tiền cũng không thành vấn đề, nhưng những anh em dưới trướng, nếu ngay cả ăn cũng không được no, e rằng đến lúc đó tôi cũng không cản được họ đâu".

Ông chủ râu quai nón chắp tay với mấy người, dĩ hòa vi quý trong kinh doanh rất quan trọng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì thôi, nếu có thể không động thủ thì đừng động thủ.

Hơn nữa, lời nói của ông chủ râu quai nón kia tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng thực chất lại có ẩn ý, một mặt thì báo tên, mặt khác lại hàm ý đe dọa, có thể nói là một câu hai ý nghĩa.

Tuy nhiên, mấy kẻ xăm trổ kia sau khi nghe xong lại không hề có chút phản ứng nào, vẫn nở nụ cười bỡn cợt.

Một tên to con trong số chúng để tóc húi cua, làn da ngăm đen mỉm cười với ông chủ râu quai nón: "Triệu Cương Cường, phải không? Đã lâu mới được diện kiến. Nghe danh trên giang hồ đã lâu nhưng mãi chưa được gặp mặt, hôm nay coi như gặp được chính chủ rồi".

"Chỉ là con người tôi không học nhiều, nghe không hiểu câu nói của ông có ý gì, xin chỉ rõ".

Sắc mặt của ông chủ râu quai nón trong phút chốc trùng xuống, thái độ của đối phương cho thấy hôm nay hắn chắc chắn muốn gây chuyện!

Không đợi ông ta mở miệng, một tên đàn em sau lưng đột nhiên giận dữ hét lên: "Có nghĩa là cút khỏi đây ngay lập tức, nếu không nửa đời còn lại của mày sẽ ngồi xe lăn đấy!"

Gã thanh niên húi cua hơi nheo mắt, u ám liếc nhìn tên đàn em lớn lối vừa rồi, rồi bất ngờ cầm gạt tàn ném về phía đối phương.

Đòn này vừa nhanh vừa dữ dội, tên đó còn chưa kịp phản ứng thì cái gạt tàn đã đập vào mặt, làm vỡ mũi cậu ta!

A--

Tên đàn em hét lên một tiếng, ôm mặt lăn lộn trên đất, toàn bộ khuôn mặt bê bết máu, trông vô cùng kinh khủng.

Vù--

Gần như ngay lập tức, gã thanh niên húi cua và vài gã đàn ông vạm vỡ có hình xăm đột ngột lao ra, lao thẳng về phía trước như một con báo đầy sức sống.

Bốp bốp bốp…

Một loạt tiếng động mạnh vang lên, không đến mười giây, mười mấy đàn em của ông chủ râu quai nón đưa tới đều bị hạ gục!

"Cậu……"

Ông chủ râu quai nón ngẩn ra, lăn lộn trong xã hội nhiều năm như vậy, cũng không phải chưa từng thấy những kẻ giỏi đánh đấm, nhưng chưa từng thấy cao thủ nào như vậy!

"Mẹ kiếp, ông có biết tôi là ai không!"

Gã thanh niên húi cua túm lấy cổ áo của ông chủ râu quai nón, hai mắt lóe lên hung tợn: "Tôi là Hắc Bì!"

Bùm!

Nghe được hai chữ Hắc Bì, ông chủ râu quai nón chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, hai chân không khỏi kịch liệt run rẩy!

Không ngờ người trước mặt mình, hóa ra lại là Hắc Bì nổi tiếng ở Giang Bắc!

Gần 2/3 số công ty cho vay ở Giang Bắc đều do Hắc Bì mở!

Có thể làm nghề này, chả có kẻ nào là không phải hạng tàn nhẫn độc địa!

Mà điều đáng sợ nhất về Hắc Bì nằm ở thân phận cựu vô địch Sanda của hắn!

Kể từ khi hắn rời khỏi vòng Sanda, hắn đã kết nạp một số anh em và bắt đầu cùng khởi nghiệp nghề cho vay.

Với sức chiến đấu đáng kinh ngạc của mình, rất nhanh đã nổi danh ở Giang Bắc!

"Thực xin lỗi, cậu Hắc Bì, tôi không biết là cậu, xin hãy cho tôi một cơ hội, tôi sẽ không bao giờ dám tái phạm nữa!"

Ông chủ râu quai nón vội vàng van xin thương xót, Hắc Bì chẳng những giỏi đánh đấm, mà còn nổi tiếng là ra tay hung ác nữa!

"Đệch, coi như ông biết điều đấy!"

May mà Hắc Bì hôm nay tâm trạng tốt, không phế đối phương mà chỉ để ông chủ râu quai nón quỳ ở bên cạnh tự tát mình thôi.

Dù hành vi này có tính nhục mạ rất lớn nhưng đối với ông chủ râu quai nón, đó đã là may mắn lắm rồi.

Đám người Hắc Bì tiếp tục uống rượu la lối om sòm còn ông chủ râu quai nón quỳ gối bên cạnh tự tát vào mặt mình.

Những người đi đường nhìn thấy cảnh tượng này liền nhanh chóng tránh xa.

"Bồi bàn, mang ra đây một chai Whisky".

Lúc này, một giọng nói thanh thót của một người phụ nữ đột nhiên vang lên từ cửa.

Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh, vẻ mặt lập tức kinh ngạc, trong mắt ai nấy đều ánh lên sự thèm khát, thậm chí có người bắt đầu chảy nước miếng.

Đây là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, mặc một chiếc váy dài màu xanh lục bảo, eo uốn éo giống như rắn nước, khiến người ta liên tưởng đến một sinh vật giống như xà tinh.

Người phụ nữ chọn một vị trí trong góc, ngồi xuống đầy thần thái, như thể ông chủ râu quai nón và đám Hắc Bì bên cạnh cô ta hoàn toàn không tồn tại.

"Đệch, bị điếc à, không nghe thấy cô này yêu cầu rượu whisky sao!"

Hắc Bì đột nhiên hét lên, sau đó cầm chai bia tươi cười bước tới, ngồi xuống trước mặt người phụ nữ váy xanh, cười nói: "Mỹ nhân, em đi một mình à?"

Người phụ nữ áo xanh nở một nụ cười đặc biệt quyến rũ: "Thêm anh nữa, không phải là hai người rồi sao?"

Hắc Bì sửng sốt, đột nhiên bật cười: "Đúng, đúng vậy, chúng ta hiện tại là hai người rồi, mỹ nữ, tối nay muốn uống gì thì uống, anh chiêu đãi, ly này anh uống trước…"

"Từ đã".

Mỹ nhân váy xanh nhẹ nhàng nâng tay, cười nói: "Tôi biết trong lòng anh nghĩ gì, nhưng tốt hơn không nên nghĩ như vậy, nếu không anh chết chắc".

Hắc Bì nghe vậy vui mừng khôn xiết: "Chết dưới hoa mẫu đơn, làm ma cũng đáng lắm, haha, anh không sợ!"

Vừa nói, Hắc Bì vừa duỗi tay sờ ngực đối phương.

Người đẹp mặc váy xanh không hề né tránh hay ngăn lại, thay vào đó, cô ta nghiêng người về phía trước một cách cố ý, như thể đang cố tình hợp tác.

Hắc Bì phấn khích đến mức gần như xịt máu mũi ngay tại chỗ, lòng bàn tay đen sì nóng lòng thò vào cổ áo đối phương.

Cảnh tượng này khiến đám người bên cạnh đều miệng đắng lưỡi khô, không ngờ hôm nay lại có diễm phúc đến vậy.

A--

Tuy nhiên, trong một giây tiếp theo, tên Hắc Bì lúc nãy vẫn còn đang hưng phấn chợt hét lên một tiếng, bàn tay thò vào áo của đối phương lập tức rụt lại như bị điện giật.

Nhìn lại lần nữa, trên mu bàn tay hắn có thêm hai cái lỗ đen tuyền!

"Mày đã làm gì tao!"

Hắc Bì giận dữ hét lên.

Người phụ nữ váy xanh không nói gì chỉ nhìn đối phương bằng ánh mắt bỡn cợt, trên miệng nở một nụ cười kỳ quái.

Sau đó, một cảnh tượng rất kỳ lạ xuất hiện!

Một con rắn nhỏ có độ dày bằng ngón tay cái, với thân màu xanh lục bảo và cái đầu hình tam giác, nhô đầu ra khỏi bộ quần áo trên ngực của người phụ nữ xinh đẹp váy xanh, lè ra chiếc lưỡi đỏ lòm!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom