• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Hot Tiên võ đế vương (2 Viewers)

  • Chương 2101-2105

Chương 2101: Tứ Đế

“Thiên kiếp đã tan, giết!”. Khi mọi âm thanh đã tắt, Đại Thánh tộc Cửu Đầu Điểu chợt hét to, ông ta đã không thể chờ đợi được nữa, chỉ muốn chém Diệp Thành để cho hả cơn giận ngút trời trong lòng.

Ông ta đã thế thì Đại Thánh các tộc Côn Bằng, Kim Ô, Bát Kỳ Đại Xà và Thần Bằng chín cánh đều hành động, hai mắt họ đỏ bừng, tàn nhẫn khát máu, sát khí ngùn ngụt không thể ngăn chặn.

Nhưng một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện, trước hết nhảy vào không gian kia là Đại Thánh Cửu Đầu Điểu, còn chưa kịp đánh thì đã bị một tia sét không biết từ đâu ra bổ thành tro bụi.

Hễ ai thấy cảnh này thì đều hít một hơi lạnh, cả đám Đại Thánh đều khựng lại.

Mọi người đứng ở rìa, mặt biến sắc. Một Đại Thánh mà lại bị bổ chết trong nháy mắt như thế, cũng may họ chậm chân, chứ nhanh hơn một bước thì chắc cũng bị bổ cho tan thành mây khói.

Đại Thánh đều hoảng sợ, không dám tiến vào, ngược lại còn lui ra sau, họ lo là cảnh tượng kỳ quái kia lại xảy ra. Họ cũng là Đại Thánh, chỉ một chiêu vô ý thôi thì chắc cũng táng thân bên trong.

“Xảy ra chuyện gì vậy, thiên kiếp tan rồi mà, sét đâu ra thế?”, âm thanh hoảng hốt vang lên xung quanh.

“Đó là cấp bậc Đại Thánh đấy! Thế mà bị đánh một cái chết tươi!”. Tiếng nói sợ hãi liên tiếp vang lên, ai cũng cảm thấy cả người lạnh toát, nếu bước vào thì nhất định sẽ biến thành tro bụi.

“Đúng là quỷ dị!”, Viên Hoàng, Quỳ Ngưu Hoàng cũng nhíu mày, không biết nguyên do.

“Ông nội, sao lại thế này?”, ở một hướng khác, thái tử Huyền Vũ khó hiểu nhìn Huyền Vũ Vương.

“Thiên kiếp còn chưa kết thúc”, Huyền Vũ Vương thủng thẳng đáp. Đôi mắt gì nua híp lại thành một đường, nhìn chằm chằm vào nơi kia, tràn đầy thâm ý, cũng tràn ngập sự tò mò.

Huyền Vũ Vương vừa dứt lời, trời đất biến đổi, âm thanh ầm ầm lại vang lên, vòm trời rung động.

Lấy Diệp Thành làm tâm, chung quanh đều có sấm sét tàn phá, từng luồng từng tia, đan xen vào nhau tạo thành bốn bóng người mơ hồ.

Dị biến như thế khiến mấy tu sĩ quan sát sợ hãi, hai mắt chỉ lo nhìn chằm chằm chung quanh. Bốn bóng người mờ ảo kia mang theo hơi thở làm cho trời đất đều run rẩy.

Diệp Thành lẳng lặng mà đứng, Tiên Luân Thiên Sinh vận hành, vết thương khép lại, thánh thể khôi phục.

Hắn biết, thiên kiếp còn chưa kết thúc, kế tiếp mới là thần phạt chân chính của thiên kiếp, còn đáng sợ hơn cả sấm sét, đó là Đế Đạo pháp tắc, hắn phải chiến đấu với Đại Đế.

Kiếp số cỡ này, hắn gặp phải không chỉ một lần, khi thăng Hoàng cấp, hắn đã phải chiến đấu với Đông Hoa Nữ Đế khi còn niên thiếu, thăng cấp Chuẩn Thánh, hắn đánh với Đấu Chiến Thánh Hoàng và Thái Hư Long Đế.

Nhưng điều làm sắc mặt hắn khó nhìn là thiên kiếp thăng cấp Thánh Nhân này dẫn tới tận bốn pháp tắc Đại Đế, điều này có nghĩa hắn với một mình chống lại bốn thiếu niên Đại Đế.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, bốn bóng người mờ ảo ở phương đông kia dần lộ rõ chân dung.

Đó là một người vạm vỡ, kim quang bắn ra vạn tia như nắng gắt, tiên nhãn mênh mông như tinh không, có cả trời trăng xoay vần, cắn nuốt cả trời đất, mỗi một hơi thở đều nặng nề như núi.

Hắn ta như quân vương nhân gian đang quan sát bát hoang, dị tượng cổ xưa đan xen, ảo ảnh Kim Ô đang giương cánh bay cao. Đế Đạo pháp tắc tung hoành, mỗi một tia đều bao trùm đại đạo.

“Đó... đó là Kim Ô Đại Đế?”. Đại Thánh Kim Ô lùi ra sau một bước, hai mắt trợn to khó mà tin nổi, người nọ và tượng đá chống trời sừng sững trong tộc Kim Ô giống nhau như đúc.

“Côn... Côn Bằng Đại Đế?”, một phía khác cũng truyền ra giọng nói khiếp hãi, đó là hướng của tộc Côn Bằng.

Đại Thánh Côn Bằng cũng như Đại Thánh Kim Ô, đồng tử co rút, nhìn chằm chằm vào hướng tây, sét tụ thành hình người, lộ ra chân dung thật, mắt như sao, tóc đen như thác.

Đó là Côn Bằng Đại Đế, nói đúng hơn là Côn Bằng Đại Đế khi còn niên thiếu. Bóng người to lớn cứng cỏi như nhìn thấu cả thế gian, không gì có thể làm hắn ta dịch chân, hắn ta là vị Hoàng đế cái thế bễ nghễ thiên hạ, thần quang sáng chói khiến không ai dám nhìn thẳng, khiến lòng người chấn động.

“Nhìn phía nam... đó là Kỳ Lân Đại Đế sao?”. Có người gào lên, môi run rẩy, ngữ điệu cũng không bình tĩnh, họ khiếp sợ nhìn bóng người dần lộ ra ở phương nam.

Không sai, là Kỳ Lân Đại Đế vang dội cổ kim, dù người ở đó nhưng chẳng khác nào đang đứng trong dòng sông thời gian, xa xôi mà cổ xưa, đôi mắt thần như nhìn xuyên qua thời đại tang thương.

Sau lưng hắn ta là đại địa Hồng Hoàng, Đế Đạo pháp tắc xen lẫn, sinh ra vạn linh, một con Kỳ Lân chống trời, hướng về tinh không mà gầm rú, tiếng gầm như làm cả trời xanh lắc lư.

“Huyền... Huyền Vũ Đại Đế?”, phương bắc, hai âm thanh giật mình lần lượt vang lên, họ đều nhìn chằm chằm bóng người đang tụ lại từ sét, vẻ ngoài và thân hình người này đã được người đời ghi khắc từ lâu.

Là Huyền Vũ Đại Đế, tiền bối tộc Huyền Vũ, nằm trong một trăm ba mươi vị Đế của Huyền Hoang, nổi tiếng với lớp phòng ngự kiên cố, mọi truyền thuyết về hắn ta đều là thần thoại, chưa từng bị quên đi trong thời gian vô tận.

Đây cũng là một vị Đế vang dội lịch sử, thân hình vĩ ngạn, khí lực mạnh mẽ, tiên nhãn bình thản không gợn sóng, bên trong có đại đạo biến đổi, vị Đế nghịch thiên làm cho thời gian như ngừng lại.

“Là Huyền Vũ Đại Đế, là Huyền Vũ Đại Đế!”, Huyền Vũ Vương kích động, lập tức quỳ xuống, nước mắt tuôn trào, khóc lóc thảm thiết, cơ thể già nua kia cũng run rẩy không ngừng.

Không ai biết ông ta là người thời đại Huyền Vũ Đại Đế, ở thời đại kia còn có thể tự phong chức tước, khi ông ta tự phong Vương thì Huyền Vũ Đại Đế vẫn còn trên nhân thế.

Sau khi tự phong thì là ngủ say, một giấc mộng này trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, sau thời gian vô tận, tâm trạng lần cuối tạm biệt Đại Đế thế nào, tâm trạng hiện tại ra sao, ai cũng có thể đoán ra.

“Côn Bằng Đại Đế, Kim Ô Đại Đế, Kỳ Lân Đại Đế, Huyền Vũ Đại Đế! Bốn vị Đại Đế, trời ơi! Ta nhìn thấy gì đây!”. Trong tiếng khóc thảm thương của Huyền Vũ Vương, mọi người bị sự sợ hãi bao trùm, không ai dám tin cảnh trước mắt, họ như thấy được ngày tận thế.

“Sao thế này, trong thiên kiếp thần phạt của Hoang Cổ Thánh Thể mà sao lại có bốn vị Đại Đế xuất hiện?”. Tất cả đều khó hiểu, chẳng biết sao lại có cảnh này, rốt cuộc vì sao.

“Là do thánh thể quá yêu nghiệt!”, tầng lớp tu sĩ già run rẩy nói: “Hắn quá yêu nghiệt, cũng quá nghịch thiên, chạm tới Đế Đạo pháp tắc nên Đế Đạo pháp tắc mới giáng lâm nhân gian.

“Vì sao không có Đấu Chiến Thánh Hoàng của tộc ta nhỉ?”, vẻ mặt Viên Hoàng đầy tia mong đợi rồi lại tiếc nuối. Ông ta muốn gặp tổ tiên, đó là tâm nguyện của con cháu đời sau tộc Đấu Chiến Thánh Viên.

Nhưng ông ta nào biết Đế Đạo pháp tắc Đấu Chiến Thánh Hoàng từng hiện ra rồi, có điều khi đó Diệp Thành thăng cấp Chuẩn Thánh mà thôi, Đấu Chiến Thánh Hoàng đã hiện thân cùng với Đế Đạo pháp tắc Thái Hư Cổ Long.

“Cũng không có Đại Đế nhà ta, đúng là quá đáng tiếc!”, Quỳ Ngưu Hoàng cũng thở dài, giống hai người, mấy tộc khác cũng than thầm. Các tộc đều có Đại Đế, lần này họ thấy bốn Đế nhưng lại không có Đế nhà mình, là phận con cháu, đây là điều tiếc nuối.

“Đúng là xuất sắc!”, Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng đều chọn cách im lặng, Diệp Thành có thể dẫn tới bị Đế Đạo pháp tắc cũng đủ chứng minh họ yêu nghiệt, họ không sánh bằng.

“Hắn có tư cách này!”, Thiên Thương Nguyệt mỉm cười. Hắn từng giết một Đại Đế thì không có gì là hắn không làm được, hắn sinh ra là để tạo thành thần thoại bất hủ của bản thân.

“Ta thật sự sai rồi!”, giờ phút này, dù là đại công chúa Khổng Tước đang điên loạn thì cũng ngước mắt lên nhìn, cô ta nhìn kẻ mình từng khinh thường lần lượt khiến người đời khiếp sợ.
Chương 2102: Một chọi bốn

“Điều này không thể xảy ra! Không thể nào!”, Côn Bằng và Kim Ô rít lên, như chó lên cơn dại vậy,

Đại Đế hai tộc này đều ở trong đó, cũng bị thiên kiếp của Hoang Cổ Thánh Thể dẫn tới.

Đây là sự châm chọc, cũng là nỗi nhục, họ lại nhìn thấy tổ tiên nhà mình trong thiên kiếp kẻ khác, ngược lại, với họ, bất luận là thiên kiếp nào, chưa ai có vinh dự đặc biệt này.

Sự ngạo mạn của họ hoàn toàn bị chà đạp trong khoảnh khắc này, Diệp Thành đã coi thường, không coi họ là đối thủ. Hiện tại đối thủ của hắn chính là Đại Đế tổ tiên của họ, là sự tồn tại trên cao.

“Bốn Đại Đế, đúng là coi trọng vãn bối!”, chiến huyết Diệp Thành sục sôi như lửa đang thiêu đốt, chiến lực tăng lên tới mức tràn đầy, không hề dám lơ là.

Hai trăm năm trước, thiên kiếp Hoàng Cảnh dẫn tới Đông Hoa Nữ Đế, chỉ một người đã đủ khiến hắn sợ hãi rồi.

Một trăm năm trước, thiên kiếp Chuẩn Thánh lại rước lấy Đấu Chiến Thánh Hoàng và Thái Hư Long Đế, hắn rơi vào cảnh thập tử nhất sinh.

Hôm nay lại gặp Đế Đạo pháp tắc, hơn nữa còn không phải là một hay hai người mà trực tiếp nhân đôi số lượng thành bốn, toàn bộ đều đã từng là cường giả đứng đầu chư thiên vạn vực, thống ngự vạn linh, là sự tồn tại vô địch.

Một thành hai, hai thành bốn, Diệp Thành đang vô cùng hoài nghi là đến kiếp Chuẩn Thánh Vương chắc sẽ có tới tám Đế đạo thân, kiếp Thánh Vương là mười sáu, kiếp Đại Thánh là ba mươi hai, kiếp Chuẩn Đế chắc thành sáu mươi tư mất.

Coi như hắn đã nhìn ra được, là ông trời đang muốn cho một trăm ba mươi vị Đế của Huyền Hoang xuất hiện một lần.

Ngẫm lại thì đó cũng là ảo tưởng thôi, tu vi của hắn sẽ ngừng bước ở cấp Thánh Nhân, không tiến vào được Chuẩn Thánh Vương, thế càng không phải nói tới Thánh Vương, Đại Thánh và Chuẩn Đế sau đó.

“Đánh thắng sẽ là Lăng Tiêu Tiên Khuyết, đánh không lại sẽ là Cửu U Hoàng Tuyền”, Diệp Thành cầm kiếm trong tay, chân dẫm lên Hoàng Kim Thánh Hải, đầu đội Hỗn Độn Thần Đỉnh, tạo thành dị tượng hỗn độn.

Dù là Đông Hoa Nữ Đế trong kiếp Hoàng Cảnh năm xưa hay là Thái Hư Long Đế và Đấu Chiến Thánh Hoàng trong kiếp Chuẩn Thánh, hoặc là Côn Bằng Đại Đế, Kim Ô Đại Đế, Huyền Vũ Đại Đế và Kỳ Lân Đại Đế hôm nay, toàn bộ để đều phải là Đại Đế chân chính, mà đó chỉ là Đế đạo lạc ấn dung hợp với trời đất từ muôn đời trước.

Nói trắng ra là bốn Đại Đế pháp tắc hiện giờ đều là cấp Thánh Nhân, cùng cấp với hắn.

Hắn đã có giác ngộ, lần này, nếu muốn sống thì phải chém tan bốn vị Đại Đế cùng cấp với mình, là thiếu niên thánh thể và thiếu niên Đại Đế, hơn nữa là trận thế một đấu bốn.

Trời đất chấn động, không chịu được uy áp của bốn vị Đế nên mất đi trật tự, hỗn loạn vô cùng.

Bốn vị Đế đều chuyển động, từ Đông - Tây - Nam - Bắc lao vào giữa, thân thể nặng như núi, chân giẫm đất bằng lắc lư dữ dội, Đế Đạo pháp tắc bay múa, từng luồng từng tia đều trong đại đạo.

Kim Ô Đại Đế tấn công trước, một kiếm chém ra cả ngân hà, mở ra trời đất mênh mông.

Còn đây là một kiếm húy trời diệt đất, ẩn chứa đạo hình đế tắc, mang theo nghìn vạn đạo pháp, biến đổi nhanh tới cực hạn. Kim Ô Đại Đế chính là sự bất ngờ, tên của hắn ta vẫn còn có thể uy hiếp chư thiên tới tận ngày nay.

Diệp Thành không dám chậm trễ, tay vội vung kiếm, chặt đứt ngân hà, hắn có thù oán với tộc Kim Ô nhưng lại kính sợ Kim Ô Đại Đế, đây là chí tôn muôn đời, từng bảo vệ mọi sinh linh.

Diệp Thành thở dài, thân là đời sau của Đế mà hành vi hiện giờ của tộc Kim Ô lại đang bôi nhọ uy danh hiển hách của người đi trước, cấp Đế là thần thoại bất diệt, việc làm của tộc Kim Ô chính là làm bẩn vinh quang của tổ tiên.

Côn Bằng Đại Đế lao tới, một chưởng cách trời đánh tới, nặng như núi lớn, đè ép tới mức hai chân Diệp Thành cong xuống, thánh thể không chịu được sức nặng nên nứt vỡ, thánh huyết chói mắt tràn ra.

Khí huyết Diệp Thành bốc lên, truyền vào các kinh mạch lớn, cắn răng chịu đựng một chưởng này.

Hắn cũng kính sợ Côn Bằng Đại Đế nhưng khinh thường con cháu của đối phương, giống tộc Kim Ô, họ làm nhục uy danh của tiền bối, Đại Đế vang dội cổ kim nào ngờ được con cháu là tệ hại tới vậy.

Chỉ trong tích tắc, Huyền Vũ cũng đã đánh tới, một chưởng như đao thần, chém đứt cả thế giới.

Diệp Thành cắn răng, cũng hứng lấy một chưởng này, chín Bát Hoang Quyền hợp hành một, đánh trả Huyền Vũ Đại Đế một kích.

Nhưng dù một quyền này của hắn khá mạnh mẽ, nó lại như đánh vào ván sắt, chẳng những không thể làm bị thương Huyền Vũ Đại Đế mà ngược lại còn làm xương của hắn vỡ vụn, đâm rách da, máu bắn tung tóe.

Diệp Thành thầm tặc lưỡi, Huyền Vũ Đế không hổ là Đại Đế phòng ngự mạnh nhất trong một trăm ba mươi Đế của Huyền Hoang, có lớp phòng thủ bá đạo như vậy, người cùng cấp khó mà phá vỡ phòng thủ của hắn ta.

Trong lúc đang nghĩ thầm, Kỳ Lân Đại Đế cũng đã tới, một ngón tay nghiền nát mọi thứ đâm xuyên qua lồng ngực Diệp Thành.

Thánh huyết lại phun ra, từng giọt trông vô cùng chói mắt, tuy bốn vị Đế chỉ là pháp tắc thân nhưng lại phối hợp ăn ý, Đế Đạo pháp tắc tung bay, dị tượng đan xen, đó là từng mảng của đại địa Hồng Hoang.

Vẻ mặt nghiêm nghị, trong lúc giao phong ngắn ngủi vừa rồi, hắn mới biết được sự mạnh mẽ của Đế. Tuy là Đại Đế thời thiếu niên cấp Thánh Nhân nhưng cũng đã có tư cách bễ nghễ thiên hạ, bằng không cũng sẽ chẳng nghịch thiên tới mức được phong Đế.

Diệp Thành không dám khinh suất, người có thể được phong Đế nào phải loại hời hợt đơn giản. Họ xuất sắc tới mức có thể sánh vai với đại đạo, thậm chí bao trùm phía trên đại đạo, họ là đứng đầu trong đạo.

Không dám nghĩ nhiều, Diệp Thành phất tay, vô số phi đao bay ra khắp bốn phía, nhưng chúng không tấn công mà cứ lơ lửng trên trời, có cái cắm dưới đất, không có quy luật, chỉ được cái số lượng nhiều.

Hắn làm thế là để chuẩn bị cho di thiên hoán địa, hoặc có thể nói là hắn không định trực diện đánh với bốn Đại Đế mà định lợi dụng sự ảo diệu của di thiên hoán địa để kéo dài thời gian.

Đây là kế hoạch chiến đấu của Diệp Thành, muốn sống thì phải chém bốn Đế, không thì là kéo dài cho tới hết thời gian thiên kiếp, mà hiện tại, hiển nhiên là hắn không thể đánh với bốn người.

Kỳ Lân Đại Đế tấn công, vẫn là một kiếm đáng sợ, còn là Đế đạo tuyệt sát.

Diệp Thành không dám đỡ đòn mà trao đổi vị trí với một thanh phi đao cách đó nghìn trượng, tránh thoát đòn này.

Huyền Vũ Đại Đế đuổi theo như bóng với hình, đạp trời bay tới, tung thêm một chưởng, uy lực bá đạo nhưng chưởng này bị hụt, vì Diệp Thành đã tráo đổi vị trí với một thanh phi đao khác.

Sau đó Kim Ô Đại Đế và Côn Bằng Đại Đế cùng nhau xông lên, đánh ra một thần thông cái thế.

Diệp Thành thay đổi vị trí, không đánh trực diện mà cứ dịch chuyển, bí pháp di thiên được sử dụng rất thuần thục, hắn bay loạn khắp nơi, không có quy tắc gì, cũng càng khó tìm ra tung tích.

“Thánh thể cũng biết Phi Lôi Thần Quyết à?”, người xung quanh sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc.

“Gì mà Phi Lôi Thần Quyết, đó là di thiên hoán địa”, có một ông lão tinh mắt vuốt râu: “Nhưng hắn dùng bí pháp thuần thục như vậy đúng là có thể sánh ngang Phi Lôi Thần Quyết!”

“Vốn muốn xem một cuộc đại chiến, ai ngờ Diệp Thành lại dùng mưu kế!”

“Bằng không thì còn cách nào hả!”, lại là ông lão kia, ông ấy liếc kẻ mới nói chuyện: “Bốn thiếu niên Đại Đế cùng cấp, thằng ngu mới liều mạng, chán sống quá à?”

“Ta chạy! Ta tiếp tục chạy!”. Trong tiếng bàn tán, Diệp Thành ơ nơi xa chơi vô cùng vui vẻ, hơn vạn thanh phi đao lần lượt bị thay đổi, người xem hoa cả mắt.

Bốn Đế đuổi theo nhiệt tình, bí pháp Đế đạo cực kỳ đáng sợ, dù vậy cũng không thể làm Diệp Thành bị thương.

Trong lòng hắn còn thầm cảm thấy may mắn, nếu đấu theo cách này thì sẽ dễ dàng kéo dài tới khi hết thời gian.

Nhưng bốn vị Đế nào chỉ là danh ảo, tuy là pháp tắc thân, không có thần trí nhưng vẫn còn bản năng chiến đấu, họ liên tục ra tay, dùng Đế đạo thần thông, phong bế không gian trong tám vạn trượng.

Kim Ô Đại Đế còn tung chưởng quét ngang, mấy thanh phi đao của Diệp Thành lập tức biến thành tro bụi.

Kết quả, biện pháp di thiên hoán địa của Diệp Thành lập tức thất bại, Đế đạo thần thông che phủ cả không gian, dù là Diệp Thành thì cũng khó mà nghịch chuyển, lần này di thiên hoán địa cũng chỉ thành vật bày trí.
Chương 2103: Vạn tộc đều tới

Diệp Thành mắng thầm, mở ra ma đạo, khai thông nhiều cấm pháp, toàn là cấp bậc cao nhất, không gian phong bế, bí pháp di thiên hoán địa bị vô hiệu hóa, hắn chỉ còn cách trực diện đối đầu với bốn vị Đế.

Bốn Đế đều tới, đánh ra thần thông cái thế, đất bằng nứt ra, trời cũng bay màu.

Diệp Thành dùng Hỗn Độn Giới cố gắng chống lại, điều khiển thần đỉnh đánh về phía Kim Ô Đại Đế, sau đó lại vung kiếm chém lui Côn Bằng Đại Đế, nhưng trước và sau người hắn vẫn bị Kỳ Lân Đại Đế và Huyền Vũ Đại Đế đánh trúng.

Thánh thể vỡ ra, máu tươi tuôn trào, Tiên Luân Thiên Sinh vận hành, vết thương khép lại, máu tươi chảy ra cũng chảy ngược vào, hóa thành tinh khí, biến thành sức mạnh, tu trên thân kiếm Xích Tiêu.

Trời đất bỗng trở nên u ám như bóng đêm buông xuống vì thần thông nghịch thiên của Kim Ô Đại Đế. Sau đó là một mặt trời treo ở trên trời như chút ánh sáng cuối cùng của thời gian, chói mắt rực rỡ.

“Chẳng lẽ tộc nhân Kim Ô đều thích tạo mặt trời!”, Diệp Thành có cảm giác muốn hộc máu. Hắn biết thuật này bá đạo nên dùng ra Tiên Hỏa Thiên Lôi, giương cung cài tên, mũi tên này dung hợp Hỗn Độn Đạo tắc và căn nguyên thánh thể, bắn ra một mũi tên xuyên thủng cả trời xanh.

Có điều, bí pháp này trong tay Kim Ô Đại Đế mang theo uy lực hủy trời diệt đất, mũi tên sét của hắn cũng không thể bắn rơi, ngược lại còn bị nghiền thành tro bụi, không thể chặn được thái dương.

Sắc mặt Diệp Thành lạnh lùng, hắn giương cung lần nữa nhưng Côn Bằng Đại Đế không cho hắn cơ hội này.

Đế kiếm ngân lên một tiếng, hàng tỷ thần quang hội tụ, lại mang năng lượng pháp tắc thần bí, phá vỡ nhân quả, nghịch loạn âm dương, mọi thứ trên thế gian đều có thể bị hắn ta chém chết.

Mũi tên của Diệp Thành còn chưa bắn ra là đã bị Côn Bằng Đại Đế chém bay, hắn suýt bị bổ đôi rồi.

Huyền Vũ Đại Đế và Kỳ Lân Đại Đế đồng thời xông tới, người vung quyền, người kết đế ấn.

Hai Đế cùng tấn công, trông thì bình thường mang theo sức mạnh đẩy núi dời biển. Đế Đạo pháp tắc của họ biến đổi, bí thuật thần thông cũng trở về khởi điểm.

Diệp Thành chém xong chưởng ấn của Kỳ Lân Đại Đế thì lại bị Huyền Vũ Đại Đế đánh trọng thương, một quyền đánh vỡ thánh thể, thánh cốt lộ ra trắng ởn, thánh huyết phun tung tóe, còn chưa rơi xuống đất là đã nổ tung.

Cùng lúc đó, mặt trời của Kim Ô Đại Đế rơi xuống, làm phai mờ thời gian, mặt trời gay gắt diệt thế, vạn vật lập tức mất đi sức sống.

Diệp Thành đứng lên, vận dụng đại đỉnh, đại đỉnh như ngọn núi khổng lồ, đội trời đạp đất, trực diện chống lại mặt trời kia.

Hỗn Độn Đỉnh cứng rắn nhưng khó cản được mặt trời Đế Đạo, bị tông bay đi nhưng nhờ vào sự giúp đỡ của nó, Diệp Thành giành được chút thời gian, chín mũi tên đồng loạt bắn diệt mặt trời.

Bốn Đế lại lao tới, đánh ra tất thảy thần thông như muốn thay mặt trời cao tiêu diệt Diệp Thành.

Diệp Thành bay lên trời, dùng bí pháp đối kháng, hắn dùng hết những gì đã học được, chẳng những không thể làm trọng thương bốn Đế mà còn suýt bị bốn người kia chém chết trên trời.

Trái lại hắn đã có cảm giác chiến đấu với Thiên Ma Đế nhưng trước mặt lại không phải một Đế mà là tới bốn người, đều là nhân vật vẻ vang trong lịch sử, khi còn sống toàn là những nhà vô địch, đứng đầu thế gian.

Cuộc chiến thăng cấp, thế giới rung động, bốn thiếu niên Đại Đế như tiên vương, mỗi một kích đều đánh ra Đế Đạo pháp tắc, họ đứng trên đỉnh của đạo, còn xa xôi hơn cả thần thoại xưa.

Diệp Thành như chiến thần đẫm máu, đánh tới cuồng loạn, thánh huyết sôi trào, tinh khí thiêu đốt, Hỗn Độn đạo pháp bị hắn biến đổi tới mức tận cùng, gần như chỉ trong chớp mắt là đã bao trùm đại đạo.

Đại chiến thảm thiết, càn khôn đảo lộn, bốn Đế quá mạnh, áp chế Diệp Thành hoàn toàn, lần lượt đánh bại thánh thể nhưng tới cuối đều bị Diệp Thành liều mạng trốn thoát, sự đáng sợ của họ đã là cực hạn của thế gian.

“Kiếp số thế này thì phải chém chết bốn Đế mới kết thúc à?”, có người không nhịn được mà nuốt nước bọt.

“Người nghịch thiên thì cần thiên kiếp nghịch thiên tới diệt!”, nhiều lão già hít sâu một hơi: “Có thể dẫn tới bốn đạo tắc thân của bốn Đại Đế, kiếp nạn này từ lúc bắt đầu đã là nghịch thiên”.

“Đây cũng là uy thế của Đại Đế thời niên thiếu sao?”, Tiểu Viên Hoàng lẩm bẩm, trong tay cầm gậy sắt so sánh một chút, cảm thấy mình kém xa vạn dặm.

“Làm lão đại, ta thấy rất xấu hổ!”, Quỳ Ngưu ho khan một tiếng, bảy huynh đệ kết bái nhưng cuối cùng lão thất lại trâu bò nhất, điều này khiến hắn ta muốn tặng luôn chức đại ca cho Diệp Thành.

“Giờ đã biết người giỏi còn có người giỏi hơn rồi phải không?”, một giọng nói già nua vang lên rất hùng hồn. Từng bóng người hiện thân, lần lượt xuất hiện, toàn bộ đều là Chuẩn Đế, là Quỳ Ngưu lão tổ, Thánh Viên lão tổ, Võ Hùng lão tổ, Bắc Minh lão tổ và Khổng Tước Đại Minh Vương.

“Ông nội?”, Tiểu Viên Hoàng, Quỳ Ngưu, Thiên Thương Nguyệt, Võ Hùng Đại Địa... đều sửng sốt. Viên Hoàng, Quỳ Ngưu Hoàng, Võ Hùng Hoàng, thánh chủ Khổng Tước cũng đơ ra.

“Đó là Hoang Cổ Thánh Thể?”. Quỳ Ngưu lão tổ sợ hãi than một tiếng, mắt nhìn sang Diệp Thành đang độ kiếp: “Đúng là thời đại nào cũng có anh hùng, thậm chí có thể chịu đựng thần phạt Đế Đạo pháp tắc”.

“Lão phu như thấy được một Đại Đế sắp ra đời!”, Thánh Viên lão tổ hít sâu một hơi, cơ thể to lớn không khỏi run rẩy: “Con cháu Thánh thể lại sinh ra được thiên kiêu xuất sắc như thế”.

“Có năng lực sánh với với Đế Hoang!”, Khổng Tước Đại Minh Vương cũng không nhịn được cảm thán.

“Chúng ta nên cảm ơn thánh thể, vì hắn độ Đế đạo kiếp này nên rừng rậm Hồng Hoang mới náo nhiệt như thế”, Võ Hùng lão tổ nhìn xung quanh, hai mắt lấp lóe thâm ý.

Bốn phương đều có người, là lão tổ các tộc: Thanh Long Vương của tộc Thanh Long, Bạch Hổ Vương của tộc Bạch Hổ, Chu Tước Vương của tộc Chu Tước, Kỳ Lân Vương của tộc Kỳ Lân, bốn người với Huyền Vũ Vương của tộc Huyền Vũ chính là Ngũ Đại Thiên Vương của Nam Vực, tu vi của họ đều là Chuẩn Đế.

Bốn Vương thấy Đế Đạo pháp tắc thân thì đều kích động vô cùng, đặc biệt là Kỳ Lân Vương của tộc Kỳ Lân.

Ông ta cũng như Huyền Vũ Vương, khóc không thành tiếng, ai ngờ được ông ta cũng là người thời đại Kỳ Lân Đại Đế, cũng là tự phong, chớp mắt một cái đã trôi qua bao nhiêu năm tháng, mở mắt ra như cách một thế hệ.

Được Kỳ Lân Đế chỉ bảo, ông ta biến thành đóa bỉ ngạn bên dòng sông thời gian, trở thành một ông già tang thương, thời gian như đao, bao nhiêu cái vạn năm là bấy nhiêu lần biển xanh hóa nương dâu.

Kỳ Lân Vương sa vào hồi ức thì lại có hai người tiến tới từ hướng Đông và Tây, là lão tổ tộc và lão tổ tộc Côn Bằng, họ cũng nhận được tin nên xuất quan sớm, tiến tới quan sát.

Hai Chuẩn Đế ngừng lại, họ khó mà tin nổi, kinh ngạc nhìn pháp tắc thân của Kim Ô Đại Đế và Côn Bằng Đại Đế, đó là Đế của tộc bọn họ, giống hệt tượng đá trong tộc.

Tuy hiện giờ không có tượng đá nhưng họ vẫn nhận ra, vì ở cũng tự phong bản thân trong thời đại Đại Đế, giống Huyền Vũ Vương, họ không thuộc thời đại này.

Vẻ mặt cả hai hoảng hốt, đời trước họ từng triều bái Đế, từng được Đế chỉ điểm, thời gian trôi nhanh, giờ gặp lại là trong tình huống này.

Chậm rãi tỉnh táo lại, Kim Ô lão tổ và Côn Bằng lão tổ đều nhìn về phía Diệp Thành đang độ kiếp.

Hai người híp mắt, họ nhận ra Diệp Thành là thánh thể, tất nhiên cũng nhìn ra sự bất phàm của hắn, có thể dẫn tới Đế Đạo pháp tắc, hơn nữa còn là Đế đạo lạc ấn, hắn là một yêu nghiệt.

Hai mắt họ lạnh như băng, xếp Diệp Thành vào danh sách người phải giết. Thánh Nhân có thể chạm tới bốn Đế Đạo pháp tắc, nếu để hắn trưởng thành, cộng thêm huyết mạch có thể sánh ngang Đế, hắn sẽ trở nên vô cùng đáng sợ, phải bóp chết ngay trong trứng nước.

Người nghĩ như họ còn có lão tổ tộc Bát Kỳ Đại Xà, lão tổ Thần Bằng chín cánh, lão tổ Huyết Nhạn thượng cổ, tất cả đều lộ ra sát khí. Tiềm lực của Diệp Thành làm họ sợ hãi.

“Ta... sao ta lại cảm thấy toàn thân ớn lạnh vậy!”. Không ít kẻ rùng mình, vô thức quét mắt chung quanh: “Lão tổ cấp Chuẩn Đế đến đây nhiều quá vậy!”

“Coi như vạn tộc đã tới đủ rồi, một thánh thể độ kiếp lại khiến nhiều Chuẩn Đế của Nam Vực đích thân đến như vậy, hơn nữa trong số đó còn có nhiều tộc rất muốn giết thánh thể!”, có người nói.
Chương 2104: Niết bàn sau khi kết thúc

“Vạn tộc tề tụ, e là có chuyện lớn đây”, nhiều người già nói.

Chuyện này thì ai quanh đó cũng nghe thấy, người trẻ thì không gì, người từng trải thì có vẻ đã ngửi thấy gì đó, không khí tại hiện trường trở nên áp lực vì sự xuất hiện của các Chuẩn Đế.

Vạn tộc của Nam Vực đã có nhiều phân tranh từ xưa, ân oán giữa các tộc rất nhiều, truyền qua các thế hệ thì đã rối nùi rồi, chẳng những chưa từng được tháo gỡ mà ngược lại còn nghiêm trọng hơn.

Lần này vạn tộc tụ lại, Chuẩn Đế cũng đích thân tới, đương nhiên sẽ không đơn giản là xem thánh thể độ kiếp, nói chuyện không hợp e rằng còn sẽ động tay động chân, tiếp tục cuộc hỗn chiến của trước đó.

Trong tiếng bàn tán, thánh thể của Diệp Thành lại bị thương nặng, hắn bị Côn Bằng Đại Đế chém cánh tay trái, mới vừa bỏ chạy thì lại không tránh được một ngón tay của Kỳ Lân Đế đâm thủng trái tim.

Huyền Vũ Đế cũng không chịu thua kém, lập tức tung ra một chưởng, đánh cho cơ thể Diệp Thành máu văng tung tóe, Kim Ô Đại Đế tấn công, bổ ra lưng hắn, kéo ra nửa đoạn xương sống, suýt chút nữa là làm hắn chết rồi.

Cảnh tượng máu me, thánh thể mạnh mẽ bị đánh tới xương thịt nhầy nhụa khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Diệp Thành lảo đảo, đứng không vững, khắp người đều thương tích, còn có Đế Đạo pháp tắc quấn quanh, làm nhạt tinh khí, vây nhốt đạo tắc của hắn, định hoàn toàn tiêu diệt Diệp Thành.

Hắn mạnh hơn năm xưa nhưng đội hình thiên kiếp hiện tại cũng đã nhân hai, còn là Đại Đế nữa, chiến lực tương đương, còn cùng cấp, tình thế một chọi bốn đúng là khó khăn.

Diệp Thành bỗng cảm thấy bất lực, tuy là chiến lực đang phục hồi nhưng nhiêu đó không chịu đựng được sự vây công của bốn Đế.

Nhưng trong ánh mắt Diệp Thành chỉ có sự kiên định, lần này nguy hiểm và khó khăn, không thể lui được nữa, chỉ còn cách liều mạng chiến đấu, cố gắng giãy giụa giữa lằn ranh sinh tử, tạo ra một con đường sống chứ không có đường lui nữa rồi.

Họ cũng không phải Đế thật, chỉ là sấm sét pháp tắc, hắn không được sợ hãi, phải dũng cảm chiến đấu.

Đây vốn là đường cùng, làm gì còn chỗ để lui, quên đi sống chết mới có thể tìm được cơ hội tồn tại.

Chỉ trong tích tắc này, tâm cảnh Diệp Thành thăng hoa, đây là kiếp số, cũng là vận mệnh của hắn.

Bốn Đế đánh tới, Diệp Thành lại nhắm mắt, từ bỏ sự sống, quên đi cái chết, một lòng ngộ đạo, đẩy ra mây mù mờ mịt, thẳng tới căn nguyên, dung hợp với trời đất, sóng vai với đại đạo.

Bất chợt, Diệp Thành giơ tay, trong tay nắm giữ thế giới, biến đổi đại đạo, một quyền tuy không có gì lạ nhưng lại đánh cho Kim Ô Đại Đế phải lùi về sau, làm cho bốn phương hoảng sợ.

Hắn không mở mắt, tay lại vung quyền, không màng ba Đế kia, chỉ lo tấn công Kim Ô Đại Đế. Quyền thứ hai càng bình thường, không có gì kinh thiên động địa, tất thảy đều tầm thường.

Nhưng một quyền này này đánh lui Kim Ô Đại Đế, khiến đối phương lùi tới ba trăm trượng.

Nắm đấm thứ ba làm Kim Ô Đại Đế chảy máu đầm đìa, Đế thuật cái thế như đồ trang trí, bị một quyền phá vỡ.

Chiêu thứ năm là quyền bình thường nhất nhưng cũng là đòn quỷ dị nhất, trông như thong thả nhưng lại rất nhanh, làm cho thời gian lệch đi, một quyền đánh tan nửa thân của Kim Ô.

Diệp Thành vẫn nhắm mắt, chuyển sang Kỳ Lân Đại Đế, tìm được vị trí của hắn ta một cách chính xác, cũng đánh ra một quyền bình thường, uy lực lại bá đạo, ngưng kết trong chớp mắt.

Kỳ Lân bị thương, thân thể bằng sấm sét vỡ ra tại chỗ, dù có thể tự khôi phục nhưng cũng không chịu được sự tàn phá.

Diệp Thành bỏ qua Kỳ Lân Đại Đế, đánh thẳng tới chỗ Côn Bằng Đại Đế, một quyền bình thường cũng là một quyền vô địch đánh cho Côn Bằng văng máu, khó có thể dùng sấm sét tạo lại cơ thể lần nữa.

Một chiêu cuối cùng đánh về phía Huyền Vũ Đại Đế, đánh tan phòng thủ của Huyền Vũ, đánh cho Đế thân rách nát, Đế Đạo pháp tắc cũng tối đi rồi bị chôn vùi.

Cuối cùng Diệp Thành cũng mở mắt, trong mắt không hề có sự vướng bận, trong suốt sạch sẽ, không có thần quang sáng chói, không có tia sáng lạnh lẽo dọa người, chỉ có sự bình thản, vẻ mặt an bình.

Bốn Đế không nói gì, thân sét dù đã tan nát nhưng vẫn không thể diệt trừ hoàn toàn, hành động tấn công vẫn tiếp tục.

Diệp Thành di chuyển chân, không có gì kỳ lạ nhưng lại chứa đựng đạo uẩn vô tận, một bước dung hòa đại đạo, bước qua cả vạn trượng trên trời, đánh ra một chưởng, bổ cho Đế cũng phải lảo đảo.

Hắn vẫn bị thương nhưng không hề để bụng, cái chết đã không còn quan trọng, hay nên nói là hắn đã quên mất tử vong, trong lòng không còn gì khác, đã niết bàn trong tai kiếp.

Hắn nói trở lại ban đầu là biến thành linh – cái linh của vạn vật, là tối cao của đạo.

Hình ảnh kế tiếp có chút ngang ngược, mỗi một đòn của Diệp Thành đều làm Đế bị thương.

Bốn Đại Đế như thành hòn đá mài dao, mài nhẵn khối sắt là hắn, mài hắn thành thanh thần kiếm tuyết thế, tạo ra sự sắc bén, giũa đi những thứ tầm thường, đó là luyện thân, cũng là niết bàn trong đạo.

Tình huống giống như đại chiến, kỳ lạ khó đoán, ngay cả Chuẩn Đế cũng không đoán ra được là Diệp Thành đã làm gì mà lại trở nên mạnh mẽ như thế, bốn Đế cùng đánh cũng không địch lại hắn.

Bốn Đế thua trận, thần thể nát tươm, từng luồng máu tươi biến thành từng tia sét rải khắp trời, bắt nguồn từ trời đất thì cũng quay về với đất trời, biến thành Đế Đạo pháp tắc lần nữa.

Người đang quan sát đờ ra, hai mắt trợn to: “Hoang Cổ Thánh Thể này mở buff à?”

“Đó là bốn Đại Đế lận đấy! Có cần hung hãn thế không hả!”, lớp tu sĩ già tặc lưỡi: “Hắn đã có được sức mạnh nào đó à? Chiêu nào cũng bình thường nhưng lại có thể hủy diệt cả thế giới”.

“Đúng là tư chất hơn người!”, Đại Minh Vương tộc Khổng Tước cười hiền hòa : “Có thể niết bàn lột xác trong nguy nan thế này thì tiên tổ lục đạo của hắn sẽ càng thâm thúy, một nhánh này quả nhiên đều là yêu nghiệt nghịch thiên”.

“Không ngờ bốn Đế lại thua trận!”, Thanh Long Vương thổn thức một tiếng: “Có nghịch thiên quá không?”

“Đúng là hổ thẹn!”, Kỳ Lân Vương lắc đầu cười, nhìn Đại Đế tiên tổ của tộc bị đánh tan tác thì cảm thấy xấu hổ, sự thật đã chứng minh, cùng cấp đánh nhau, Đế nhà họ thất bại.

“Năm đó Đại Đế thuận lợi nay lại bại bởi một con cháu đời sau”, Huyền Vũ Vương không khỏi thở dài: “Đời sau quật khởi, chúng ta thật sự đã già rồi”.

“Chuyện này không thể xảy ra, sao Đại Đế có thể bại chứ!”, Kim Ô và Côn Bằng rít lên, lớp người già của hai tộc gầm lên. Đế là truyền thuyết bất bại, bị đánh bại thì thần thoại cũng bị mai một theo, họ không thể chấp nhận, với hai tộc này, đây là sự sỉ nhục to lớn, chắc chắn phải giết Diệp Thành.

“Đứng gào gì thế, có ngon thì vào đi!”, Quỳ Ngưu mắng, từ ngữ chẳng hề kiêng dè.

“Không thể phủ nhận là hắn thể hiện quá tốt!”, Tiểu Viên Hoàng thản nhiên nhặt lên gậy sắt: “Chúng ta có bảy người, hắn lại là đứa hung hăng nhất”.

“Ngươi chưa bao giờ làm ta thất vọng”, Thiên Thương Nguyệt mỉm cười, lần này cô ta đã thản nhiên, không phải cười vì Thần Huyền Phong mà là cười vì Diệp Thành, hắn đã làm được, diệt trừ pháp tắc thân của tứ Đế.

Điều này mà xảy ra vào hai trăm năm trước chắc sẽ làm chấn động Bắc Chấn Thương Nguyên và Đại Sở.

Một Đại Đế chân chính sẽ không chỉ là Đế Đạo pháp tắc thân, mạnh hơn cả Đế Đạo pháp tắc, Diệp Thành có thể nghịch thiên chém giết Đế thì có thể diệt cả Đế pháp tắc.

Chiến tích của hắn, chưa ai làm được, đời sau chắc chắn cũng sẽ không, đó là thần thoại bất hủ.

Cô ta cười, lôi kiếp đã gần tan, pháp tắc thân của bốn Đế không cử động nữa, chỉ đứng lặng yên, chậm rãi tan đi, trở về với trời đất, chôn vùi trong hư vô.

“Kính tiễn chư vị tiên đế!”, Diệp Thành chắp tay, cúi người, đó là sự kính sợ đối với Đế, cũng là lễ nghĩa một con cháu đời sau nên làm, lúc trước cũng không phải là hắn bất kính, mà chỉ là hắn muốn sống thôi.
Chương 2105: Hỗn loạn

Tứ Đế nở nụ cười, trước khi tiêu tán đều bộc lộ ra sự mừng vui thanh thản của các vị Đế đối với Diệp Thành, năm tháng dài dằng dặc, thế sự xoay vần, cũng không ngờ vào đêm nay của muôn đời sau, còn có hậu bối kinh diễm như thế.

Sự công nhận của Đế, vinh quang tối cao, trên người Diệp Thành mặc dù không có ánh sáng, lại toả sáng chói mắt hơn cả mặt trời.

Tu sĩ tứ phương cũng đều chắp tay cúi người, cung kính tiễn đưa các vị đại Đế, bởi vì thời đại, bọn họ không thể sống cùng một thời với Đế, hôm nay cũng coi như đã đạt được tâm nguyện, dù cho bọn họ cũng không phải Đế thật sự.

Song, cũng có một vài người, ví như là Côn Bằng Kim Ô, nghiến răng nghiến lợi, bộ mặt hung tợn, hai tròng mắt đỏ ngầu, đầy vẻ âm trầm, không phải với Tứ Đế, mà là với Diệp Thành.

Bọn họ đều là hậu duệ của Đế, nhưng trước khi Đế đi, lại không hề nhìn bọn họ lấy một cái, mà lộ ra niềm vui mừng với Diệp Thành, đây là điều bọn họ không thể dễ dàng tha thứ, bị coi là nỗi nhục lớn.

“Giết, giết cho bổn vương”. Lửa giận ngập trời khiến Côn Bằng Kim Ô gầm lên, bọn họ điên rồi, còn điên cuồng hơn cả chó điên, tất cả đều không thể ngăn việc giết Diệp Thành.

“Giết”. Côn Bằng đại thánh, Kim Ô đại thánh, Cửu Dực Thần Bằng tộc, Bát Kỳ Đại Xà tộc cùng rất nhiều Đại Thánh của các chủng tộc đều hành động, bao vây đến từ bốn phương tám hướng, tay niết thần thông cái thế.

“Khốn khiếp”. Viên Hoàng, Quỳ Ngưu Hoàng, thánh chủ Khổng Tước cũng động thủ, xông đến cứu viện.

Vùng trời đất này nhất thời hỗn loạn, khắp trời đều là bóng người, như thuỷ triều như biển, bao phủ về phía Diệp Thành, một bên muốn giết, một bên muốn bảo vệ, thế trận đều là vô cùng lớn.

Những người xung quanh nhìn mà thổn thức, không biết nên thấy vinh hạnh cho Diệp Thành, hay là nên cảm thấy bi ai cho hắn, nhiều cường giả ra tay vì hắn như vậy, rất có tư thế một trận hỗn chiến lớn ngay tại chỗ.

Diệp Thành không nói, coi thường nhìn xung quanh, tuy là cách rất xa, lại có thể trông thấy rõ ràng từng khuôn mặt ghê tởm, như Côn Bằng Kim Ô, hành động lần này đã bôi nhọ hết uy danh của Tiên Đế.

“Kiếp sau, chớ nên chọc vào người không nên chọc”. Kim Ô Đại Thánh cùng Côn Bằng Đại Thánh dẫn đầu giết tới, một người niết ấn một người vung kiếm, đều dùng đại thuật sát sinh, là tuyệt sát cấp Đại Thánh.

Những Đại Thánh muốn chém giết Diệp Thành cũng không phân trước sau, chưởng ấn, quyền ảnh, chỉ quang, pháp khí, ùn ùn kéo đến, đừng nói là Thánh Nhân, dù cho là cấp Đại Thánh, cũng khó trốn khỏi tử kiếp.

Viên Hoàng và Quỳ Ngưu Hoàng ngược lại đã chậm chân, từ xa nhìn, không kịp cứu viện.

Vùng trời đất kia, bởi vì công phạt đầy trời mà mất đi màu sắc, đan dệt ra dị tượng Tinh Thần Tịch Diệt.

“Nếu không phải tuổi thọ không nhiều, thì nhất định sẽ ném ra mấy đạo Thiên Chiếu, để cho đám tiểu nhân các ngươi cũng nếm thử”. Diệp Thành lạnh lùng nhìn xung quanh, sử dụng thiên đạo, trước khi bị chém giết, cơ thể độn vào lỗ đen trong chớp mắt.

Công phạt đầy trời cũng không bởi vì hắn biến mất mà dừng lại, vẫn đánh xuống, khiến mặt đất kia ầm vang nổ tung, nghiền ép khiến thương thiên sụp đổ, tất cả đều biến thành tro bụi tan biến.

“Tuy là thắng Đế, nhưng vẫn là khó tránh khỏi cái chết”. Tu sĩ tứ phương nhìn đến thổn thức, cảm thán Diệp Thành số phận long đong, thập tử nhất sinh dưới Đế kiếp, lại khó tránh khỏi vạn tộc truy giết.

“Nhưng hắn vẫn lưu lại thần thoại bất diệt”. Nhưng tu sĩ lớp già buồn bã, “Trăm ngàn năm sau, Hoang Cổ Thánh Thể Diệp Thành sẽ được coi là chuyện xưa, kể lại cho người đời sau nghe”.

“Thế gian không còn Diệp Thành, cũng sẽ không có người nào kinh diễm hơn hắn”. Những tu sĩ trẻ, đều tự lẩm bẩm, tuy Diệp Thành đã chết, nhưng vẫn bễ nghễ với bát hoang, làm cho bọn họ ủ ê.

“Chết rồi chết rồi”. Giữa trời đất vang lên tiếng cười ác độc, không kiêng nể gì, Côn Bằng và Kim Ô, ngay cả cười cũng dữ tợn, hưng phấn đến muốn điên lên, thậm chí là có chút biến thái.

Bởi vì điệu cười của bọn họ, không khí tại hiện trường lập tức kìm nén đến cực điểm, Đại Minh Vương nhà Khổng Tước và những Chuẩn Đế: Đấu Chiến Thánh Viên cùng với Viên Hoàng và Quỳ Ngưu Hoàng, khí tức đều tăng lên nhanh chóng.

Đối phương lão tổ tộc Côn Bằng, lão tổ tộc Kim Ô cùng rất nhiều Đại Thánh cũng đều hừ lạnh, khí thế không hề kém đối phương chút nào, trong lòng vốn nén tức, đang không tìm ra nơi nào chút giận.

Trời đất lại ầm vang, vạn tộc Nam Vực chia trời đất làm hai phương, bất luận là Chuẩn Đế hay là Đại Thánh thậm chí Chuẩn Thánh, đều tràn ngập sát khí, hiếm có cơ hội đều ở đây, xem ra sắp đánh hội đồng rồi.

Chủ yếu nhất không phải những điều này, mà là trong đó mấy vị Chuẩn Đế trong số đó, như Kim Ô lão tổ, Côn Bằng lão tổ, Quỳ Ngưu lão tổ và Viên Hoàng lão tổ, thần khu đều đang rung lên, trong cơ thể có lực lượng huỷ diệt trời đất khôi phục, phàm là những người có cảm nhận, đều có một loại cảm giác bị kích động muốn quỳ xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom