• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full [Zhihu] Vợ của nam chính trong tiểu thuyết Harem (1 Viewer)

  • Chương 6 END

Lưu ý: Truyện ngắn, KẾT VỘI, cốt truyện không được xây dựng tỉ mỉ, được nghĩ ra lúc nhàm chán, mọi người vui vẻ hoan hỉ nha
1f497.png


Được ôm trong vòng tay của Việt Dương, tôi có thể cảm nhận được trái tim của mình và anh ấy đều đập vừa nhanh, vừa mạnh.

Sự xúc động dâng trào, tôi cảm thấy sống mũi mình cay cay.

“Không sao đâu, anh đến kịp rồi mà.” Tôi nhẹ nhàng vỗ vào lưng Việt Dương để an ủi anh ấy.

Tác giả nằm dưới đất đã ngóc đầu dậy, nhìn chằm chằm về phía chúng tôi.

Vì bị đau, anh ta còn chưa đứng dậy nổi nên chỉ biết quát: “Mày là thằng nào?”

Việt Dương đang ôm tôi liền quay đầu nhìn tác giả.

Trông thấy khuôn mặt anh ấy, sắc mặt hung hăng của tên tác giả liền thay đổi. Anh ta nhíu mày, suy nghĩ gì đó rồi thăm dò: “Anh vợ?”

Việt Dương trừng mắt, vừa ôm tôi vừa lớn tiếng nói: “Tao không phải anh vợ mày!”

Tác giả nhìn Việt Dương rồi đưa mắt nhìn tôi, có vẻ anh ta đang suy ngẫm gì đó. Việt Dương thì đã rút điện thoại, đang định b/áo c/ông an vì hành vi của tên tác giả.

Tôi ngăn cản: “Hiện giờ trên giấy tờ anh ta là chồng của em.”

“Có là chồng cũng không được phép làm như vậy với em!” Việt Dương vẫn nhất quyết muốn gọi điện. “Em đã không muốn mà tên đó còn dám é/p buộc, anh…”

Anh ấy còn đang định nói tiếp, nhưng đúng lúc này giọng nói nghi ngờ của tác giả đã vang lên:

“Mày cũng xuyên sách hả?”

Nghe thấy vậy, tôi hoang mang quay sang nhìn tác giả, sau đó thì quay lại nhìn Việt Dương.

Việt Dương nheo mắt, suy nghĩ gì đó trong tích tắc rồi hỏi: “Mày là thằng Long?”

Tác giả: “Vậy mày là thằng Dương?”

Tôi: ???

Gì vậy?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tôi còn chưa hiểu mô tê gì thì tên tác giả nằm dưới đất đã vùng dậy, lao về phía Việt Dương.

Việt Dương nhanh chóng kéo tôi ra phía sau anh ấy rồi xông lên, lao vào ẩ/u đ/ả. Tôi mở miệng can ngăn thì lại bị tiếng chửi bởi của hai người họ át đi.

“Thằng c/h này! Sao mày dám đến thế giới này hả?” Tác giả gào lên.

Việt Dương cũng không kém: “Thằng k/hốn! Sao mày dám đối xử với em ấy như vậy?”

“Cậu ta là vợ tao! Vợ của tao!”

“Em ấy không phải vợ mày! Đồ k/hốn!” Vừa nói, Việt Dương vừa xách cổ tác giả lên, vả vào mặt anh ta.

Không thể nhịn được nữa, tôi bèn quát to: “Đủ rồi!”

Thế là cuối cùng, hai người kia mới dừng tay lại.

Việt Dương day trán, cố gắng bình tĩnh lại rồi đứng dậy, nói với tác giả: “Mày phải ly hôn với Linh, đừng có mà mặt dày cố chấp. Đừng có quên mày đã qua lại với bốn cô gái kia, mày là kẻ n/goại tình, không muốn ly hôn cũng phải ly hôn.”

“Cái quái gì chứ?” Tác giả vừa lau máu ở miệng vừa cãi cố, “Tao không n/goại tình! Là nam chính n/goại tình, không phải tao!”

Hơ, hóa ra anh ta cũng biết nam chính của mình n/goại tình à?

Việt Dương nói: “Nếu mày đã sống với thân phận của nam chính, thì mày phải chịu hết tội lỗi của anh ta. Còn nếu không nhận tội thì mày không có tư cách sử dụng thân phận của anh ta, cũng không có tư cách làm chồng của vợ anh ta, càng không có tư cách làm chồng của Linh!”

Đúng, quá đúng!

Tôi gật đầu tán dương, nhưng tên tác giả lại khiêu khích: “Ha, mày nói nghe có vẻ nhẹ nhàng nhỉ? Chẳng lẽ mày quên ở thế giới này mày có quan hệ gì với Linh rồi à?”

Việt Dương nhíu mày.

Tác giả cười đắc ý: “Mày và cậu ta là anh em đó! Dù Linh không phải vợ tao thì chúng mày cũng chẳng đến với nhau được đâu!”

Nghe đến đây, Việt Dương tức lắm rồi, nhưng may mà tôi kịp thời cầm lấy tay anh ấy, ngăn không cho anh ấy tiếp tục sử dụng v/ũ l/ực.

Thật ra sau khi nghe cuộc đối thoại giữa tác giả và Việt Dương, tôi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh ấy. Hiện giờ tôi cũng rất bối rối, bởi mọi chuyện dường như đang ngày càng rối tinh rối mù.

Việt Dương nghiến răng hỏi tác giả: “Mày cố tình viết tao là anh trai của em ấy đúng không?”

“Ờ, đúng thế đấy!” Tác giả vênh váo nói, “Ai bảo chúng mày tán tỉnh nhau trên mạng? Tao để chúng mày làm anh em trong truyện cho hết đường yêu nhau luôn. Bây giờ lại càng hay, cả ba đứa xuyên sách luôn rồi. Tao để chúng mày làm anh em đúng là sự lựa chọn đúng đắn mà lại.”

Tôi nhíu mày: “Gì mà tán tỉnh cơ?”

Tên tác giả chưa kịp trả lời thì tôi đã nghe thấy Việt Dương đáp: “Fanfic. Đợt trước anh từng viết fanfic về bộ truyện của em, em có để lại bình luận cho anh.”

Vừa nghe thấy vậy, ký ức liền ùa về trong tâm trí.

Thật ra tôi khá ít khi giao lưu trên mạng, thỉnh thoảng cũng chỉ đọc fanfic về truyện của mình nhưng hầu như chẳng để lại bình luận bao giờ.

Chỉ có duy nhất một lần vào hơn một năm trước, khi bộ truyện đầu tay của tôi còn chưa hot, một bạn độc giả đã viết fanfic và còn gửi l/ink truyện cho tôi.

Vì đó cũng là lần đầu tiên truyện có fanfic nên tôi rất hứng thú, cũng rất cảm động vì độc giả yêu thích truyện của mình. Hơn nữa, fanfic được viết rất tỉ mỉ và cẩn thận, cho nên tôi đã để lại rất nhiều bình luận cho độc giả.

Rất nhanh, độc giả đó cũng trả lời bình luận của tôi. Sau đó tôi còn ấn tượng hơn nữa, bởi trông thấy tên của độc giả đó là tên của con trai.

Tuy hiện giờ không nhớ được chính xác tên của độc giả đó là gì, nhưng tôi vẫn nhớ rõ mình còn khen độc giả đó rằng: [Cậu là con trai mà cách viết truyện hường phấn đậm chất thiếu nữ luôn đấy. Tôi đọc mà trái tim cứ rung rinh không ngừng.]

Sau đó chúng tôi còn nói chuyện qua lại ngay tại phần bình luận luôn. Tuy nhiên, sau lần đó thì tôi cũng chẳng còn liên lạc gì với bạn độc giả đó nữa.

Bây giờ nghe Việt Dương bảo, tôi liền lẩm nhẩm trong đầu.

Đỗ Việt Dương…

Đỗ Việt Dương…

Đỗ Việt Dương…

Hình như… tên của độc giả đó đúng là Đỗ Việt Dương…

Vừa nghĩ đến đây, một âm thanh máy móc đã vang lên: [Chúc mừng vị khách số 01, 02 và 03 đã tụ họp. Tôi là hệ thống AT. Xin phép được hỏi ý kiến của các bạn về trải nghiệm trong thế giới này, các bạn cảm thấy nơi đây có phải nơi lý tưởng để sinh sống không?]

Tôi, Việt Dương và tác giả: “...”

Một giây, hai giây, ba giây,... trôi qua.

Tôi hỏi Việt Dương: “Anh có nghe thấy tiếng gì không?”

“Có.” Việt Dương đáp, “Anh nghe thấy tiếng máy móc nói chuyện.”

“Tôi!” Tác giả giơ tay, “Tôi cũng nghe thấy!”

Lúc này, âm thanh máy móc lại vang lên và lặp lại một lần nữa. Nó hỏi ba người chúng tôi rằng thế giới này có phải nơi lý tưởng để sống hay không.

Tôi là người trả lời đầu tiên: “Không! Tôi muốn quay về thế giới của mình!”

Việt Dương cũng nói: “Chúng tôi không muốn sống ở thế giới này, mau cho chúng tôi quay trở về thế giới thực đi.”

Hệ thống AT hỏi: [Vậy vị khách số 03 thì sao? Bạn có muốn trở về thế giới thực không?]

Tôi và Việt Dương vốn chẳng để ý đến tên tác giả. Nhưng nghe thấy câu hỏi của hệ thống, hai chúng tôi liền quay sang nhìn anh ta.

Tên tác giả cũng nhìn chúng tôi, sau đó nhếch mép cười. “Không về, sao phải về chứ? Tôi là nam chính, là trung tâm của thế giới này, vừa có vợ đẹp vừa có dàn harem, mắc gì phải quay về thế giới thực?”

Hệ thống AT: [Ý kiến của ba vị khách không giống nhau. Vì vậy, tạm thời chưa thể quyết định để ba người ở lại thế giới này hay trở về được.]

“Gì cơ?” Tôi hỏi, “Vậy là mi đang trưng cầu ý kiến để quyết định chúng ta quay về hay ở lại à?”

[Đúng.]

“Vậy thì mi mau cho chúng ta đi về đi. Chúng ta có ba người, 2/3 người lựa chọn quay về, vậy mi phải nghe theo số đông chứ.” Tôi nêu ý kiến.

Hệ thống đáp: [Chúng tôi không quyết định theo số đông. Chúng tôi chỉ quyết định tuân theo yêu cầu của các vị khách nếu tất cả ý kiến của họ đều đồng nhất.]

Tác giả nghe thấy vậy thì ngoác miệng cười hài lòng.

Việt Dương lên tiếng: “Vậy thì mi cũng không thể nghe theo mong muốn của một người mà làm trái mong muốn của người khác. Tôi và Linh muốn trở về, tên Long kia không muốn thì để tên đó ở lại một mình đi.”

[Không được. Vì cả ba vị đều đến từ cùng một thế giới, cho nên nếu về thì phải về cùng nhau, và ở lại thì cũng phải ở cùng nhau.]

“Cái gì vậy chứ?” Tôi thật sự mất kiên nhẫn với cái hệ thống này.

Tên Long kia thì há miệng cười không ngừng nghỉ, đắc ý nói: “Tao xem hai đứa mày ở thế giới này thì đến với nhau kiểu gì nhé!”

“Haha, nhìn mặt thằng Dương kìa, thương ghê ha!” Anh ta còn chọc Việt Dương, “Crush trở thành em gái, ức chế lắm nhỉ!”

Việt Dương tức đến đỏ bừng mặt, hai tay nắm chặt nắm đấm. Tôi cũng đã tức lắm rồi, chỉ muốn đi đến vả cho tên Long kia mấy phát thôi.

[Tuy nhiên…] Lúc này hệ thống lại nói tiếp, [Vì cần phải đưa ra quyết định cuối cùng, cho nên hệ thống chúng tôi xin được chia ba vị khách thành hai nhóm, một nhóm mong muốn trở về và một nhóm mong muốn ở lại. Hai nhóm nhận câu hỏi, nhóm nào trả lời đúng sẽ chiến thắng và được đưa ra quyết định cuối cùng.]

Hiển nhiên, tôi và Việt Dương ở cùng nhóm, còn tên tác giả kia ở riêng một nhóm.

Mà cái trò chơi trả lời câu hỏi này cũng thú vị đấy! Trông tên Long kia không được thông minh lắm, nếu thi đấu trí tuệ thì khả năng cao anh ta sẽ thua nên tôi đồng ý ngay: “Được, mau đưa ra câu hỏi đí!”

Tên Long liền lên tiếng phản đối: “Tôi không muốn chơi!”

Ai ngờ, hệ thống lại tuyên bố: [Vậy có nghĩa là vị khách số 03 từ bỏ tư cách tham gia, cho nên đội của 01 và 02 thắng. Chính vì thế, quyết định cuối cùng thuộc về…]

“Khoan đã! Cái gì vậy chứ? Ai lại chơi thế?” Long lớn tiếng, “Mẹ k/iếp… Được rồi.. Tôi đồng ý tham gia, được chưa?”

Vừa nói, anh ta vừa nhìn về phía tôi.

Tôi không quan tâm mà ngẩng đầu nhìn Việt Dương. Anh ấy liền gật đầu với tôi, tỏ ý mình sẵn sàng tham gia.

Không lâu sau, hệ thống liền đưa ra câu hỏi: [Hiện tại, ngoài vị khách 01, 02 và 03 ra, thế giới này còn một người nữa đang sống trong thân xác của một nhân vật trong tiểu thuyết. Người này mang mã số 00, câu hỏi được đưa ra là: Nhân vật đang bị chiếm thân x/ác ai?]

Tôi và Việt Dương nghe xong câu hỏi này thì đều hoang mang. Trái ngược lại, tên Long tươi cười hớn hở, nói rõ to và tự tin: “Tôi biết là ai rồi! Tôi trả lời trước!”

Nhìn Long như vậy, tôi cũng không quá bất ngờ. Dù sao anh ta cũng là tác giả, cho nên đương nhiên sẽ hiểu rõ nhân vật của mình.

Nhưng mà… Anh ta vừa mới xuyên đến mà nhỉ. Sao đã biết nhân vật nào bị c/hiếm thân x/ác?

Lúc này, hệ thống nói: [Chúng tôi cho ba vị khách thời gian một ngày để suy nghĩ và tìm ra câu trả lời. Đúng một ngày sau, ba người phải tập hợp ở đây để đưa ra câu trả lời. Xin hết.]

“Gì chứ? Cần gì một ngày, tôi trả lời luôn được mà!” Long nôn nóng, “Này, để tôi trả lời luôn đi! Này!”

Anh ta gọi rát cả cổ, nhưng hệ thống kia đã lặn mất tăm, không thèm trả lời anh ta một câu nào.



Khoảng nửa tiếng sau, tại biệt thự nhà ba mẹ Bùi Thanh Linh.

Tôi và Việt Dương mang tâm trạng nặng nề mà bước vào phòng khách. Vì không thể ở nhà của nam chính nữa nên tôi quyết định đi theo Việt Dương đến đây.

Trước khi đi, Long đã la lối om sòm đòi giữ tôi lại, dùng mối quan hệ vợ chồng để níu chân tôi. Nhưng hai đấu một không chột cũng què, Long không ngăn cản được tôi và Việt Dương. Vì thế, anh ta chỉ có thể ngoác mồm nhắc nhở:

“Nhớ kỹ nhá, bây giờ hai người là anh em ruột đấy!”

“Hai người mà làm gì thì là l/oạn l/uân đấy! Biết chưa?”

Hiện giờ, cùng ngồi trong phòng khách với “anh trai”, tôi không khỏi thở dài thườn thượt.

Chuyện giữa tôi và Việt Dương đã li kì và oái oăm lắm rồi, bây giờ lại thêm cả gánh nặng câu hỏi của hệ thống đè lên vai nữa, cho nên chúng tôi thật sự rất đau đầu và áp lực.

Thật ra tôi cũng muốn hỏi Việt Dương một số chuyện, nhưng việc quan trọng nhất hiện giờ chính là tìm ra câu trả lời. Vì thế chúng tôi rất ăn ý, không nhắc đến vấn đề tình cảm của cả hai ở thế giới thực.

Đến khoảng sáu giờ tối, tôi đưa ra ý tưởng ra ngoài, tiếp xúc với những nhân vật quan trọng ở thế giới này để tìm ra câu trả lời.

Việt Dương đồng ý, cho nên chúng tôi liền đi đến nhà mối tình đầu, cô thư ký và cô bé hàng xóm cũ của nam chính.

Chúng tôi ngồi nói chuyện với họ, thăm dò một hồi nhưng không nhận được kết quả gì. Vì thế nên trước lúc rời đi, tôi đều thử hỏi ba cô gái kia rằng: “Em có phải người của thế giới này không?”

Nhận được câu hỏi như vậy, cả ba cô nàng đều ngơ ngác không hiểu gì, phản ứng giống nhau y như đúc, khiến cho tôi không tìm được đối tượng nào để nghi ngờ.

Haizz… Chẳng thu hoạch được gì.

Thế là sau đó, tôi và Việt Dương quyết định đi đến nhà cô chủ cửa h/àng hoa - người còn lại trong dàn harem.

Trước khi đi tới đó, tôi có mua một món quà.

Lúc đến c/ửa h/àng hoa và đưa món quà đó ra, cô chủ cửa h/àng hoa rất bất ngờ. “Chị vẫn còn nhớ ạ? Em cứ nghĩ chị quên rồi!”

“Chị không quên đâu.” Tôi nói thật, “Chuyện chị đã hứa thì chị nhớ lắm.”

Tôi đã bảo rằng sẽ tặng quà sinh nhật cho cô ấy thì nhất định sẽ tặng, chỉ là sớm hay muộn thôi.

Cô ấy rất vui khi nhận được món quà. Sau đó giống như ba cô gái trước, cô ấy nhìn Việt Dương ngồi bên cạnh tôi một cái rồi hỏi: “Anh này là ai vậy ạ?”

“Anh trai chị.” Tôi trả lời rồi bắt đầu tìm chủ đề để nói chuyện, nhằm t/hăm d/ò t/hông t/in từ cô ấy.

Việt Dương cũng tham gia nói vài câu. Nhưng cuối cùng thì vẫn như trước đó, cô chủ cửa h/àng hoa không để lộ ra điểm bất thường nào.

Chín giờ tối.

Tôi và Việt Dương bước ra khỏi cửa h/àng hoa với tâm trạng mệt mỏi, chán nản. Cô chủ cửa h/àng đi phía sau tiễn chúng tôi.

Trước khi đi, tôi quay đầu hỏi cô ấy: “Em có phải người của thế giới này không?”

Đúng như dự đoán, cô ấy ấy ngơ ngác nhìn tôi, hỏi: “Chị nói gì vậy? Em không hiểu.”

“Ừm, không có gì.” Tôi thở dài rồi nói, “Tạm biệt.”

Sau đó thì cùng Việt Dương trở về biệt thự.

Sáng hôm sau.

Cách giờ hệ thống đã hẹn khoảng một tiếng, tôi và Việt Dương đã xuất hiện ở nhà của nam chính.

Long ngồi trên ghế sofa, liếc mắt lườm tôi và Việt Dương. Khuôn mặt anh ta xanh tím, hôm qua bị đánh nên hôm nay hai má đã sưng lên, trông mắc cười vô cùng.

Ba người ngồi trong phòng ngủ chờ đợi hệ thống.

Thỉnh thoảng, Long lại lên tiếng châm chọc mấy câu. Nhưng Việt Dương không nóng nảy như hôm qua, sau một đêm thì anh ấy đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Long không chọc giận Việt Dương được thì lại quay sang chọc ngoáy tôi. Nhưng anh ta chọc một câu thì bị tôi xỉa xói lại hai câu, cuối cùng thì vừa tức vừa thẹn đến đỏ bừng mặt, chỉ biết hậm hực ngồi yên một chỗ.

Không gian trở nên yên tĩnh, tiếng hô hấp của ba người cũng trở nên rõ ràng.

Tôi thật sự rất hồi hộp, thời gian càng đến gần thì càng bồn chồn không yên.

Bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp đặt nhẹ lên đầu tôi. Tôi ngước mắt nhìn thì liền thấy gương mặt dịu dàng của Việt Dương.

Anh ấy bảo tôi rằng: “Đừng lo lắng, anh tin tưởng em. Dù kết quả có thế nào, anh cũng sẽ không hối hận.”

Nghe vậy, tôi ngẩn người trong giây lát.

Sau đó, tôi mỉm cười gật đầu: “Ừm, cảm ơn anh.”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Long ngồi phía đối diện nghiến răng nghiến lợi. Anh ta còn định lên tiếng nói gì đó, nhưng đúng lúc này hệ thống đã xuất hiện.

[Xin chào vị khách 01, 02, 03. Rất vui vì ba vị đã có mặt đông đủ, tôi xin…]

“Đủ rồi!” Tôi lên tiếng, “Nhanh chóng đi vào vấn đề chính luôn đi. Chúng tôi muốn trả lời nhanh, không muốn lãng phí thời gian đâu.”

Có lẽ hệ thống đã nghe hiểu, cho nên nó liền nói: [Được, vậy xin hỏi đội của 01 và 02, câu trả lời của hai bạn là gì?]

Tôi dõng dạc đáp: “Người bị c/hiếm thân x/ác là cô chủ cửa h/àng hoa.”

Nghe thấy vậy, tên Long đang im lặng liền cười phá lên: “Haha, đồ ngốc! Cậu thua rồi nhá!”

Hệ thống lên tiếng: [Vậy còn 03, câu trả lời của ngài là gì?]

Tên Long nhếch mép, khuôn mặt lộ rõ vẻ kiêu ngạo và tự đắc, giọng nói cũng rất dứt khoát và tự tin: “Cô thư ký, cô ấy mới là người bị c/hiếm thân x/ác.”

Việt Dương nhíu mày, hỏi: “Tại sao?”

Long trả lời với vẻ đắc ý:

“Tao là người viết bộ truyện này nên biết rất rõ. Bộ truyện này chỉ có bốn nguyên mẫu, đó là tao - nam chính, Linh - vợ nam chính, mày - anh vợ nam chính, và cuối cùng chính là cô thư ký. Cô thư ký chính là cô bạn thời đại học của tao.”

“Ngoài bốn người ra thì những nhân vật khác đều do tao tự tưởng tượng. Bây giờ tao, mày và Linh đều xuyên sách, hệ thống lại bảo còn một người khác không thuộc thế giới này nữa. Vậy thì rất đơn giản, chắc chắn là cô bạn thời đại học của tao xuyên sách rồi. Cô ấy chính là cô thư ký!”

Nói dứt lời, Long cười híp mắt đến nỗi không thấy mặt trời đâu. Nhưng ai ngờ ngay giây sau đó, hệ thống đã dội cho anh ta một gáo nước lạnh:

[Sai, cô thư ký không phải người bị c/hiếm thân x/ác.]

Long nghe vậy thì trừng mắt, há hốc mồm: “Cái gì?”

Hệ thống lặp lại một lần nữa, Long vấn không thể nào tin nổi: “Vô lý! Không thể nào!”

Tôi lên tiếng chế giễu anh ta: “Cho dù cô thư ký của cậu có nguyên mẫu, nhưng chắc gì nguyên mẫu đó cũng xuyên sách như chúng ta? Suy đoán của cậu chỉ có tỉ lệ đúng sai là 50/50 thôi.”

Long nghe tôi nói thì cũng đã hiểu, nhưng anh ta vẫn tức lắm. Anh ta gào lên: “Vậy ai mới là người bị c/hiếm thân x/ác?”

“Chắc chắn là cậu với thằng Dương cũng chỉ đoán bừa thôi đúng không?” Long vẫn ôm hy vọng, “Cứ cho là tôi thua, nhưng các cậu không thắng thì kết quả vẫn thế thôi. Các cậu sẽ không thể trở về được đâu!”

Long vừa nói dứt câu, hệ thống đã đưa ra kết quả: [Chúc mừng đội của 01 và 02 đã có câu trả lời đúng. Người bị c/hiếm thân x/ác đúng là cô chủ cửa hàng hoa!]

Long sững sờ, c/hết lặng tại chỗ.

Tôi và Việt Dương thì mừng rỡ, ôm chầm lấy nhau. “Đúng rồi! Đoán đúng rồi!”

“Không… Không thể nào…” Long lẩm bẩm, “Sao có thể chứ? Hai người… đoán bừa mà cũng đúng sao?”

Tôi không thèm trả lời Long. Thực chất cũng không hẳn là tôi đoán bừa, mà dựa theo phán đoán của bản thân để đưa ra đáp án.

Nhớ cái hôm sinh nhật c/ủa cô chủ c/ửa h/àng hoa, tôi tức giận đổ nước lên đầu nam chính. Rõ ràng lúc đó cô chủ cửa hàng ở gần nam chính nhất, nhưng cô ấy không lấy giấy lau cho nam chính ngay. Đến khi ba cô gái còn lại vây quanh anh ta rồi, cô ấy mới nhớ ra và bắt đầu quan tâm anh ta.

Sau khi nghĩ đến chuyện đó tôi đã thấy hơi nghi ngờ, theo lý mà nói thì cô ấy rất yêu nam chính, cho nên với khoảng cách ở gần nam chính nhất, cô ấy phải là người đầu tiên để tâm đến nam chính chứ.

Thật ra chỉ dựa vào một chi tiết nhỏ như vậy thì không thể chắc chắn được điều gì. Thế nhưng, vì không tìm được đối tượng đáng nghi nào khác nên tôi mới quyết định chọn cô ấy.

Không ngờ rằng đó là một sự lựa chọn đúng đắn, bây giờ tôi và Việt Dương chiến thắng rồi!

Hệ thống nêu tên đội thắng cuộc, sau đó thông báo: [Vì vị khách số 01 và 02 đã lựa chọn trở về thế giới thực, vậy nên sau mười phút nữa, tôi sẽ đưa cả ba vị khách trở về thế giới của mình. Mười phút bắt đầu đếm ngược, mười phút, mười phút năm mươi chín,...]

Nghe hệ thống đếm ngược thời gian, tôi còn đang ngây người thì Việt Dương đã cầm tay tôi, kéo tôi chạy ra ngoài.

Không ngờ rằng chạy được mấy bước thì Long cũng chạy theo, giữ tay tôi lại. “Hai người muốn đi đâu?”

Tôi không trả lời mà lập tức hất tay anh ta ra. Việt Dương thấy thế thì tiếp tục dắt tôi chạy.

Ở phía sau, Long tức giận hét lớn: “Sau khi về thế giới thực tôi sẽ sáng tác tiếp! Tôi sẽ cho cậu làm nữ phụ độc ác, yêu nam chính nhưng bị nam chính ghét bỏ! Còn cả thằng Dương kia nữa, lần này tao cho mày làm con trai của nữ phụ độc ác luôn!”

“À không, nếu mày là con trai thì con Linh sẽ yêu thương mày! Thế tao sẽ cho mày làm nam phụ! Cho mày đau khổ!” Long vừa đuổi theo hai chúng tôi vừa hò hét không ngừng. Đến khi tôi và Việt Dương ngồi vào xe mới không nghe thấy tiếng anh ta nữa.

Việt Dương lái xe đi, nhưng chỉ lái một đoạn đã dừng lại.

Cũng đúng, chúng tôi sắp rời khỏi thế giới này rồi. Hiện giờ cũng đã trôi qua hơn ba phút, hai chúng tôi chỉ còn khoảng bảy phút nữa thôi.

Những băn khoăn mà hôm qua chưa hỏi, tôi quyết định nói ra vào lúc này: “Dương, ở thế giới thực, anh thích em thật sao?”

Nhớ những câu nói giữa Việt Dương và Long ngày hôm qua, nhớ đến cách Việt Dương đối xử với tôi trong suốt thời gian qua, thật ra tôi cũng đã đoán ra câu trả lời.

Thế nhưng, tôi vẫn hỏi anh ấy: “Anh thích em thật hả?”

Khi hỏi, tôi không hề nhìn về phía Việt Dương.

Qua mấy giây, tôi mới nghe thấy câu trả lời của anh ấy: “Ừm, anh thích em.”

Lúc này, tôi mới từ từ quay đầu sang và nhìn Việt Dương.

Anh ấy cũng đang nhìn tôi, dịu dàng nói: “Thích em hơn năm năm rồi.”

“Lâu như vậy sao?” Tôi rất bất ngờ, “Anh thích em từ lúc em học lớp 11?”

Việt Dương gật đầu rồi bật cười: “Thật ra… Chúng ta ngoài đời bằng tuổi nhau đấy. Hồi cấp ba chúng ta học cùng trường nhưng khác lớp.”

Tôi càng ngạc nhiên hơn.

Sau đó, nhớ đến hôm tổ chức sinh nhật cho tôi, Việt Dương có nói rằng mình thích một người, anh ấy cũng đã tỏ tình nhưng lại bị từ chối.

Tim tôi thắt lại. “Chẳng lẽ… anh từng tỏ tình với em?”

“Ừ, nhưng bị từ chối rồi.” Việt Dương mỉm cười.

Tôi hơi cúi đầu, xin lỗi: “Xin lỗi, không hiểu sao… em không có ấn tượng về anh.”

Rất là kỳ lạ, nếu được một người như Việt Dương tỏ tình thì tôi phải nhớ chứ.

“Không sao, không cần xin lỗi.” Anh ấy bảo, “Hồi cấp ba anh không giống như bây giờ. Lúc đó da anh đen, người cũng gầy, mờ nhạt lắm.”

Ra là vậy sao…

Thời gian đang dần dần qua đi, thấy không còn nhiều thời gian nữa nên tôi gấp gáp nói: “Em có thể hỏi anh một câu nữa không? Anh có nhớ mình tỏ tình em vào lúc nào không?”

Nhận được câu hỏi này, Việt Dương đưa tay xoa đầu tôi rồi trả lời: “Ngày tốt nghiệp cấp ba.”

Ngày tốt nghiệp cấp ba…

Nghe đến đây, ký ức mờ ảo bị phủ bụi dần dần hiện rõ, đưa tôi đến lễ tốt nghiệp năm lớp 12.

Tôi sửng sốt, hình như tôi đã nhớ ra Việt Dương rồi.

Việt Dương nhìn đồng hồ, sau đó hỏi tôi: “Rời khỏi thế giới này rồi, liệu chúng ta có thể liên lạc với nhau không?”

Tôi gật đầu không chút do dự, anh ấy liền vui vẻ nói: “Anh biết tài khoản m/ạng x/ã hội của em, anh sẽ chủ động nhắn tin cho em.”

Tôi chân thành gật đầu, “Vâng, nhất định em sẽ trả lời anh.”

Sau đó, chúng tôi nhìn nhau cười, chờ đợi phút giây cuối cùng trôi qua.

Năm giây, bốn giây,...

Một giây!

Tôi xoay người hôn vào bên má Việt Dương.

Lần sau gặp lại, chúng ta hẹn hò nhé!

Tôi chưa kịp nói câu nói đó, bởi thời gian đã hết rồi.

Thôi vậy, đến khi gặp lại rồi nói sau cũng được.

Ở thế giới thực, chúng tôi còn rất nhiều thời gian.



Lời tác giả:

Cấp ba Việt Dương và Long học cùng lớp. Mình định viết rõ cảnh tỏ tình của Việt Dương với Thanh Linh nhưng thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom