• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Quỷ Môn (1 Viewer)

  • Chương 4 END

13.

Lần đầu tiên tôi thấy trên mặt tên đi.ên xuất hiện biểu cảm thương cảm thế này.

Khóe mắt ông ấy đỏ hồng, giống như đã đưa ra quyết định quan trọng nào đó.

Ông ấy lấy ra một chiếc hộp tinh xảo từ trong túi đeo lưng mang theo bên mình, mở ra, bên trong có một quả cầu đen kịt.

Khoảnh khắc quả cầu bị bóp vỡ, một luồng khí lạnh băng lan ra khắp sân.

Tôi giống như bị ai đó bóp cổ, ngay cả hít thở cũng cảm thấy mất sức.

Qu.ỷ da người cũng không mạnh hơn tôi là bao, trên mặt nó lộ ra sự sợ hãi cực lớn, phi thân muốn chạy trốn.

Thế nhưng đã muộn rồi.

Trong sân đã xuất hiện thêm một bóng dáng.

Người kia tùy tiện vung tay, qu.ỷ da người đã ngã lăn trở lại trong sân, cổ giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, con ngươi như sắp nổ tung.

Một chiêu, ch.ết trong nháy mắt.

Khi gần ch.ết, qu.ỷ da ngươi giơ tay x.é da đầu mình ra, một bóng người m.áu th.ịt mơ hồ bay ra ngoài ngay tức khắc.

Xem ra là cắt đuôi cầu sinh.*

* 断尾求生 cắt đuôi cầu sinh, nghĩa đen chỉ khi thạch sùng (thằn lằn) gặp nguy hiểm sẽ tự cắt đuôi để thoát thân. Nghĩa bóng là hy sinh một phần nhỏ vì lợi ích lớn.

Người kia thu tay về, lên tiếng nói: "Phần còn lại, hai người tự xử lí đi.”

Sau đó liền biến mất không thấy đâu nữa.

Thậm chí tôi còn chưa nhìn rõ khuôn mặt của hắn.

Tên đi.ên buồn bã thu dọn tàn cuộc.

Tôi vừa giúp đỡ, không nén được sự tò mò bèn lên tiếng hỏi: "Những ma qu.ỷ kia tới từ nơi nào vậy chú?”

"Bọn họ đều là m.a qu.ỷ ta từng chữa trị.”

Xưa giờ, qu.ỷ y của Qu.ỷ y môn chữa trị cho m.a qu.ỷ, cũng không hề thu tiền bạc của cải.

Thứ bọn họ cần là công đức.

Công đức tích càng nhiều, kiếp sau đầu thai sẽ càng tốt.

Ngoài điều đó ra, ma qu.ỷ nhận được ân huệ sẽ để lại một tia hơi qu.ỷ của mình, kết thành quả cầu.

Hôm nào đó người của Qu.ỷ y môn cần giúp đỡ, chỉ cần bóp nát quả cầu, những hồn ma này sẽ xuất hiện giúp đỡ.

Đây cũng là lý do tên đi.ên chần chừ không muốn dùng quả cầu.

Bởi vì thực lực của ta và địch chênh lệch nhau quá nhiều, một khi thua, sẽ là kết cục hồn phi phách tán.

Chẳng trách những bóng ma trắng kia biến mất, tên đi.ên lại buồn bã như vậy.

Tâm trạng của tôi cũng trở nên buồn bã.

Thế nhưng tôi lại nghĩ đến một chuyện, hỏi: "Quả cầu màu đen kia là sao ạ?”

Tên đi.ên nói với tôi, quả cầu có màu sắc càng đậm, đại diện rằng sức mạnh của chủ nhân của quả cầu này càng mạnh.

14.

Ma qu.ỷ họ chữa trị phần lớn đều là một số oan hồn vô hại.

Quả cầu được kết thành cũng đa phần đều là màu trắng hoặc màu trắng xám.

Quả cầu đen kịt này là vật mà Qu.ỷ y môn bọn họ truyền lại hơn ngàn năm trước đến giờ, là quả cầu quý giá nhất.

Nói ra báu vật trấn phái cũng không nói quá.

Hiện giờ cứ vậy mà bị ông ấy dùng, ông ấy buồn nẫu ruột thở dài không ngừng.

Tuy hồn phách của qu.ỷ da người đã chạy thoát, nhưng da người của nó đã bị hủy, hiện giờ đã thế suy sức yếu.

Tên đi.ên nói, bây giờ nó chỉ là một người bình thường có âm khí nặng, đều có thể tùy ý gi.ết ch.ết nó.

Bây giờ nó chạy chưa xa, tên đi.ên quả quyết nó chỉ trốn ở trong thôn mà thôi.

Ông ấy nhờ trưởng thôn tập trung người cả thôn lại, xếp hàng để tra soát.

Thôn trưởng vốn dĩ không muốn quan tâm đến ông ấy, là tôi cầu xin thôn trưởng, nói tội phạm gi.ết người gi.ết ch.ết người nhà tôi đang ẩn náu trong thôn.

Việc này không phải chuyện nhỏ.

Thôn trưởng lập tức dùng loa phát thanh thông báo người cả thôn tập trung trước quảng trường, ngay cả đứa trẻ hẵng mặc tã lót cũng buộc phải bế ra.

Không mất bao lâu, tất cả mọi người đều đã tập trung lại.

Tên đi.ên kiểm tra hết mọi người, không rõ chuyện là sao.

"Không phải chứ, sao có thể không có…”

Tôi cũng bối rối: "Hay là chú đoán nhầm chăng? Nó đã chạy ra khỏi thôn?”

"Tuyệt đối không thể!” Tên đi.ên hiếm khi nghiêm túc như vậy.

"Vậy còn có thể đi đâu đây.” Tôi nghĩ mãi không ra, thuận miệng nói bừa: “Cũng đâu thể luôn á.m trên người mèo hoang chó hoang?”

Tinh thần tên đi.ên chấn động, vỗ tay: "Sao lại không thể? A Hoa đâu?”

A Hoa!

Tôi nhớ lại, từ sau khi qu.ỷ da người phá trận, tôi thật sự không hề chú ý đến nó.

Chúng tôi lại quay trở lại tiểu viện kia, thực sự không có bóng dáng của A Hoa.

Trên đấy chỉ có một vết m.áu nhỏ giọt.

"Chắc chắn là qu.ỷ da người đã làm A Hoa bị thương khi chạy trốn. Tuy mèo đen tránh tà nhưng khi bị thương do âm khí bên ngoài sẽ rất dễ bị â.m vật á.m. Khi đó chúng ta chỉ quan tâm tìm h.ồn m.a của nó mà bỏ qua A Hoa, cho nó cơ hội chạy thoát.”

Tôi hỏi: "Vậy giờ phải làm sao hả chú?”

"Dễ xử lí thôi.”

Tến điên cắt bùa giấy thành hình dáng người nhỏ, nhỏ máu của A Hoa lên bên trên.

Bùa giấy người nhỏ giật mấy cái, tự mình nhảy xuống đất, sau khi thích ứng với cơ thể một lát thì nhảy ra khỏi cửa sân ngay lập tức.

15.

Tôi bị kinh ngạc rớt cả cằm.

Thế này cũng thần kì quá!

Chúng tôi đi theo bùa giấy người nhỏ, cuối cùng, bất ngờ dừng ở nhà tôi!

Tên đi.ên chậc một tiếng: "Thứ này vẫn khá tinh ranh, biết rõ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.”

Chúng tôi đi vào nhà.

A Hoa quả nhiên nằm trên giường của tôi, mơ màng nhắm mắt.

Nhìn thấy chúng tôi, nó liền xù lông muốn chạy trốn, nhưng đã bị tên đi.ên túm gáy xách lên.

Tên đi.ên không phí chút sức lực đã nhốt nó vào trong bình nước khoáng tinh khiết, dán lên bùa giấy.

"Đợi ta về làm trận pháp sự, sẽ có thể khiến nó biến mất hoàn toàn.”

Tôi chăm chú nhìn cái bình hồi lâu, ma xui qu.ỷ khiến hỏi: "Chú có thể trị thương cho nó không?”

Tên đi.ên đầu đầy mồ hôi: "Trị thương? Ta không đâ.m ch.ết nó đã tốt lắm rồi, ta còn trị thương cho nó nữa sao?”

Dưới sự kiên quyết của tôi, tên đi.ên vẫn phải không tình không nguyện mà trị thương cho qu.ỷ da người.

Ông ấy bôi một đống bã thuốc đen lòm lên h.ồn ph.ách của nó, không vui nói:

"Như này có thể tạm thời khống chế tình trạng vết thương của nó, giúp nó tạm thời khôi phục một chút ma lực. Thế nhưng, cháu chắc chắn muốn làm như vậy?”

Tôi không hề do dự gật đầu.

Tôi đã mua vé xe, mang theo qu.ỷ da người cùng đi đến thành phố.

Muốn tìm hộ gia đình giàu có kia rất dễ dàng.

Mấy chục năm trở lại đây, thôn chúng tôi cũng chỉ có một nhà đột nhiên trở nên giàu có, sau đó cả nhà đã chuyển đến thành phố như thế mà thôi.

Tôi hơi nghe ngóng là đã tìm được nhà ông ta.

Nửa đêm, trong căn biệt thự của hộ gia đình đó đèn đóm sáng trưng.

Tôi xé bùa giấy, vặn mở bình nước khoáng, một luồng khói đen bay ra.

Tôi nói nhỏ: "Oan có đầu nợ có chủ, cô đi đi.”

Khói đen lượn vòng quanh tôi mấy lần, sau đó bay vào trong qua cửa sổ.

Rất nhanh sau đó, đã vang lên từng tiếng hét thảm thiết.

Qua rất lâu, khói đen lần nữa quay trở lại trước mặt tôi, chủ động chui vào trong bình nước.

"Cảm ơn.” Trong bình nước truyền ra tiếng nói bay bổng.

Quay trở về quê, tôi đưa bình nước cho tên đi.ên.

Thù của nó, tôi đã giúp nó báo rồi.

Bây giờ, nên đến lượt tôi.

Tên đi.ên vốn ban đầu muốn đưa nó đến â.m gian, đến khi đó tự nhiên có đủ loại hình phạt đang đợi nó.

Tôi ngang ngược yêu cầu buộc phải khiến nó hồn phi phách tán mới được.

Tên đi.ên nhìn tôi thở dài: "Cháu thế này là muốn giảm thọ à.”

16.

"Cháu không quan tâm. Người nhà cháu đều không còn nữa, cháu muốn báo thù cho họ.”

Tên đi.ên không lay chuyển được tôi, chỉ có thể đồng ý.

Ngọn lửa màu xanh lam từng chút từng chút tràn vào trong bình, khí đen bên trong cũng càng lúc càng nhạt.

Khi sắp biến mất hoàn toàn, tôi nghe thấy trong không khí truyền tới một tiếng ngậm ngùi:

"Tiểu Nha, xin lỗi.”

Nước mắt rơi đầy mặt tôi.

Sau khi toàn bộ chuyện này kết thúc, tôi quỳ trước mặt tên đi.ên, cung kính dập đầu với ông ấy.

"Chú, cháu muốn bái chú làm thầy.”

Tên đi.ên không hề bất ngờ, ông ấy thận trọng hỏi tôi: "Cháu nghĩ kĩ chưa? Một khi nhập môn sẽ sâu như biển, từ nay về sau, cuộc sống của cháu sẽ xảy ra những thay đổi nghiêng trời lệch đất, cũng sẽ không bao giờ quay trở lại với sự yên tĩnh như của trước đây được nữa.”

Tôi gật mạnh đầu.

Từ trước đến giờ tôi cũng tưởng rằng cuộc sống của mình rất yên bình, mãi cho đến khi qu.ỷ da người xuất hiện.

Nó khiến tôi mất đi những người nhà quan trọng nhất, hoàn toàn làm sụp đổ thế giới quan của tôi.

Tôi không muốn như vậy nữa, gặp phải loại chuyện này tiếp chỉ có thể bị động chịu thiệt.

Tôi phải trở nên mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ.

Tên đi.ên an ủi xoa đầu tôi.

"Đứa trẻ ngoan, vậy ta sẽ nhận cháu làm trò.”

"Từ nay về sau, trò chính là truyền nhân thứ 250 của Qu.ỷ y môn ta.”

Vừa vặn vậy sao?

Sư phụ không nói rõ, chỉ đeo lên cổ tôi một tấm bài gỗ.

Hai chữ "Qu.ỷ y” phát sáng lấp lánh dưới ánh nắng rạng rỡ.

Sau khi tôi và tên đi.ên hợp sức chôn cất chị dâu, khóa lại tiểu viện, nơi tôi và chị dâu nương tựa lẫn nhau.

Tôi rưng rưng nước mắt, có chút không nỡ đối với những sự thay đổi to lớn trong cuộc sống, cũng không nỡ tạm biệt với cuộc sống yên bình trong quá khứ.

Tôi im lặng rất lâu mới lên tiếng hỏi tên đi.ên.

"Có nhiều người có người thân bị hại giống như cháu không ạ?”

Tên đi.ên thay đổi vẻ mặt thường ngày, tỏ ra nghiêm túc.

"Nhiều, mỗi giờ mỗi phút đều có. Thế nhưng người giống như chúng ta lại cực ít.”

"Bởi vì lệ qu.ỷ ở trình độ này, thường sẽ không để lại nhân chứng sống. Ở một thôn làng xa xôi hẻo lánh, thường sẽ không có ai biết đến vụ thảm sát cả thôn.”

Nếu như không phải tên đi.ên lấy ra át chủ bài, thì thôn chúng tôi cũng sẽ có kết cục như vậy.

Nhưng loại may mắn này không phải ai cũng có thể gặp được, lúc này chắc hẳn cũng có người đang bị lệ qu.ỷ quấn lấy, cuộc sống xảy ra những thay đổi to lớn.

Người thân của tôi đã không còn, thế nhưng tôi vẫn còn chuyện mình có thể làm.

Tôi kiên định với niềm tin, theo tên đi.ên bắt đầu đi đến những thôn làng đầy rẫy những nguy hiểm chưa biết kia.

Đồng thời mỗi khi đi qua một nơi, danh tiếng của "Qu.ỷ y” sẽ được truyền đi rộng rãi.

Qu.ỷ y môn, cũng bắt đầu để lại dấu vết ở từng thôn làng…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom