• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chương Bổ sung 871-885

Hoa Ngọc Thành đang suy nghĩ như thế thì Hoắc Chấn Đông gọi điện thoại tới.

Anh ta mới vừa cơm nước xong, gọi điện thoại qua hỏi thăm tình hình, ” Thanh Thu như thế nào rồi? Còn tức giận không?”

Mặc dù Nhiếp Vân Đóa không nói nguyên nhân cô ta tự nhiên trở nên nghe lời, nhưng trong lòng Hoắc Chấn Đông cũng đã đoán được nguyên nhân.

Anh ta và Hoa Ngọc Thành quen biết đã rất nhiều năm, đối với cá tính của đối phương đều hiểu rất rõ.

Hoắc Chấn Đông yêu thương cô Bình, cho nên cũng sẽ quan tâm đến cả người nhà của cô Bình, sẽ nhân nhượng với Nhiếp Vân Đóa.

Nhưng Hoa Ngọc Thành không giống vậy.

Mặc dù thỉnh thoảng anh cũng băn khoăn lập trường của cô Bình và Hoắc Chấn Đông, cũng sẽ khuyên nhủ Nhiếp Vân Đóa, nhưng lại chưa từng thật sự quan tâm Nhiếp Vân Đóa bao giờ.

Mỗi lần sẽ đi khuyên Nhiếp Vân Đóa, chẳng qua chỉ là vì nể mặt hai người họ.

Chỉ có điều, Hoắc Chấn Đông biết những thứ này, nhưng không biểu hiện Cao Thanh Thu biết.

Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, nói: “Cũng bình thường lại rồi.”

Hoắc Chấn Đông nói: ” Thanh Thu không phải là tôi, cậu không nói rõ cho cô ấy hiểu thì không được đâu, lúc nào cậu cũng im ỉm, ai mà biết trong lòng cậu đang nghĩ gì chứ. Không phải người nào cũng có thể giống như tôi, biết cậu đang làm gì đâu?”

Anh ta biết, Hoa Ngọc Thành không thích nói nhiều, chỉ thích dùng hành động trực tiếp để chứng minh, làm cái gì cũng sẽ rất khiêm tốn kín tiếng.

Hoa Ngọc Thành trời sinh đã luôn như thế, làm chuyện gì cũng im hơi lặng tiếng.

Hoa Ngọc Thành trời sinh đã luôn như thế, làm chuyện gì cũng im hơi lặng tiếng.

Cái tính cách này vốn là một điểm mạnh, nhưng một số thời khắc, lại biến thành thiếu sót, khuyết điểm.

Cao Thanh Thu lúc nào cũng phải đi suy đoán anh đang suy nghĩ gì, lúc nào cũng trong trạn thái thấp thỏm bất an.

Hoa Ngọc Thành đáp một tiếng, “Ừm.”

Cao Thanh Thu dụi dụi mắt, mở mắt ra, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đang gọi điện thoại.

Anh cúp điện thoại, nhìn thấy Cao Thanh Thu vừa tỉnh lại, ôn nhu đi qua, “Tỉnh rồi à?”

Cao Thanh Thu không động, chẳng qua là nhìn lấy anh.

Hoa Ngọc Thành cúi đầu xuống, thân mật hôn một cái lên trán cô.

Cao Thanh Thu hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Hoa Ngọc Thành nhìn đồng hồ, “Hơn sáu giờ.”

“Đã trễ thế này.” Cao Thanh Thu dựa vào giường, bị Hoa Ngọc Thành ôm vào trong ngực, cũng không biết nên làm cái gì.

Hoa Ngọc Thành nhìn lấy tiểu nha đầu nhà mình, giải thích nói: “chuyện Nhiếp Vân Đóa kia…”

“Cứ như vậy đi.” Không đợi anh nói chuyện, Cao Thanh Thu cũng đã lãnh đạm ngắt lời anh: ” Em đã không thèm để ý nữa rồi.”

Có lúc tức giận thật, chính là chuyện trong chớp mắt, ngủ một giấc, suy nghĩ một chút, lại cảm thấy mình thật sự đang lãng phí tinh lực.

Cao Thanh Thu cảm thấy, có một số chuyện Hoa Ngọc Thành xử lý vô cùng khó hiểu, hoặc có thể do mình thật sự không đủ bao dung để thông cảm, lý giải những hành động của anh.

Cho nên cô cũng không muốn tiếp tục tranh cãi với anh về những chuyện như vậy nữa.

Hoa Ngọc Thành có chút ngoài ý muốn nhíu mày, “Giận dỗi rồi đấy à?”

“Không có.” Cao Thanh Thu nói: “Giờ em đã không còn tức giận nữa rồi, anh không cần giải thích.”

Đằng nào cũng tức giận xong rồi, hiện tại anh có giải thích gì đi nữa thì Cao Thanh Thu cũng cảm thấy có chút dư thừa.

Nhìn cô thật sự không muốn nghe, Hoa Ngọc Thành không thể làm gì khác đành bỏ qua.



Ngày hôm sau, hai người đến nhà họ Hoắc, cùng Lão thủ trưởng ăn cơm.

Hoắc Chấn Đông cũng tới, người nhà muốn giới thiệu bạn gái cho anh ta, bà Hoắc nhắc tới chuyện này, anh ta liền cự tuyệt, “Không cần đâu, công viện của con bận rộn như vậy, làm sao có thời giờ quản bạn gái? Nếu con cưới vợ mà lại không có thời gian ở bên cô ấy, há chẳng phải làm lỡ giở con gái nhà người ta sao?”

“Vậy cũng không thể không tìm bạn gái chứ?” Mẹ anh ta nói: ” Lúc nào con chẳng bận rộn như thế.”

Với thân phận và công việc đặc thù của anh ta đã quyết định rằng anh ta không có khả năng lúc nào cũng ở bên vợ của mình, nhưng dù sao vẫn phải kết hôn.

Mẹ Hoắc Chấn Đông nhìn Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu, cũng chỉ mong Hoắc Chấn Đông nhanh chóng kết hôn, cười nói với Hoắc Chấn Đông nói: “con nhìn Ngọc Thành đi, hai thằng là bạn mà Ngọc Thành cũng đã lấy vợ từ bao giờ rồi, chẳng lẽ con không vội chút nào sao?”
Hoắc Chấn Đông nhìn Hoa Ngọc Thành một cái, anh đang gắp thức ăn cho Cao Thanh Thu, nhìn ra được là đang dỗ dành cô ấy, chỉ có điều thái độ của Cao Thanh Thu lại có chút lãnh đạm thờ ơ.

Nhìn bộ dáng kia, là chuyện hôm qua, còn không nói rõ ràng cũng nên?

Hoắc Chấn Đông không nhịn được phải than thở trong lòng, hai người này… Thật sự làm cho người khác phải bận tâm mà!

Mẹ Hoắc Chấn Đông nói: “Nếu con gật đầu, lần sau con về mẹ hẹn người ta đến nhà mình, ngược lại Ngọc Thành đang ở đây, cũng có thể giúp con góp ý xem như thế nào, nếu con không thích thì thôi, con nói đi xem nào?”

Bà ấy rất là cố chấp.

Tâm tư Hoắc Chấn Đông không ở nơi này, cũng có chút mệt nhọc đối phó, “Những chuyện mẹ cứ tự định đoạt đi.”

Ngược lại anh ta không đáp ứng, mẹ cũng sẽ nói mãi chuyện này.

Mẹ Hoắc Chấn Đông cười nói: ” Thế để mẹ đi sắp xếp.”



Ăn cơm xong, Cao Thanh Thu ngồi ở trên ghế sa lon, Hoa Ngọc Thành đi đến chỗ Lão thủ trưởng nói chuyện, Hoắc Chấn Đông đi tới,ngồi xuống ở bên cạnh Cao Thanh Thu, nhìn lấy cô, ” Vẫn Còn giận Ngọc Thành đấy à?”

“Không có.” Cao Thanh Thu nhìn Hoắc Chấn Đông một cái, ” Tôi không có tức giận.”

“Vậy làm sao anh thấy em không vui chút nào thế?” Anh ta vẫn thích nhìn nụ cười trên mặt cô hơn.

Cao Thanh Thu nhìn bình hoa trên bàn, “Chỉ là có chút đè nén, không nói ra được là tại sao.”

Bởi vì giận Hoa Ngọc Thành, cho nên trong lòng chung quy có một loại cảm giác vướng mắc.

Cao Thanh Thu nói: “Là do tôi vô lý thôi.”

Cô hẳn là một người rất hiểu chuyện, cãi nhau với chồng chỉ vì chuyện này, Cao Thanh Thu cảm thấy mình có chút ngây thơ.

Rõ ràng lúc trước cô không phải là người như vậy, chẳng nhẽ cô bị nuông chiều thành hư rồi sao?

Hoắc Chấn Đông cười nói: “Làm sao em lại vô lý được chứ? Yêu nhau thì cãi nhau cũng rất bình thường. Em đừng nhìn Ngọc Thành như vậy, thật ra thì thỉnh thoảng em cãi nhau với cậu ta cũng rất thú vị đấy ”

“Nhất định anh ấy sẽ cảm thấy tôi phiền.” Cao Thanh Thu nói: “Thật ra thì chồng tôi đối với tôi rất tốt, chuyện hôm qua là do tôi sai, tôi không đứng ở lập trường của anh ấy mà suy nghĩ cho thấy đáo.”

“Nào có nhiều lập trường như thế?” Hoắc Chấn Đông nói: “Đều là lỗi của anh, là do anh gọi Nhiếp Vân Đóa về. Vân Đóa bị anh dung túng đã quen, cho nên không biết tốt xấu. Em nhìn vân đóa cũng đối với anh cũng như vậy thôi… Để khi về anh gọi nó ra cho em đánh một trận xả giận là được rồi.”

Cao Thanh Thu nhìn Hoắc Chấn Đông, cười ái ngại nói ” Cô ta là con gái của cô Bình đấy.”

Anh ta lại có thể nghĩ ra ý để cho mình đánh Nhiếp Vân Đóa?

Cái này hình như có chút quá phận!

” Em chính là vợ của Ngọc Thành!” Hoắc Chấn Đông nói: ” Cao Thanh Thu là quan trọng nhất, ai làm cho em không vui thì bọn anh liền để cho kẻ đó cút.”

Cao Thanh Thu nghe thấy lời của Hoắc Chấn Đông, nhịn không được phải phì cười.

Mặc dù biết Hoắc Chấn Đông cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, nhưng nghe thấy anh ta nói như vậy, liền cảm thấy đặc biệt thoải mái.

Mặc dù không phải thật muốn Nhiếp Vân Đóa biến, nhưng Cao Thanh Thu lại không muốn thấy Nhiếp Vân Đóa được quan tâm.

Bởi vì cô thật sự rất ghét Nhiếp Vân Đóa.

Hoa Ngọc Thành từ trên lầu đi xuống, đúng lúc thấy Cao Thanh Thu đang nói chuyện với Hoắc Chấn Đông, trên mặt còn lộ ra nụ cười tươi tắn rộn lòng người mà đã lâu anh không được nhìn thấy.

Cao Thanh Thu còn có chút tâm tình nhỏ, Hoa Ngọc Thành cũng biết điều đó.

Chỉ có điều cô lại ở đây nói chuyện với Hoắc Chấn Đông vô cùng vui vẻ, thật giống như chưa từng tức giận vậy.

Ngày hôm qua cũng vậy… Có mấy lời, cô tình nguyện nói cho Hoắc Chấn Đông nghe, cũng không chịu nói với anh.

Anh đi tới, Cao Thanh Thu nhìn thấy anh, dừng một chút, thu nụ cười lại.

Thái độ khác biệt rõ ràng này làm cho Hoa Ngọc Thành cảm thấy tim gan lộn tùng phèo cả lên, cảm giác vô cùng nguy hiểm bất an.

Cao Thanh Thu lúc trước chỉ tin tưởng anh, nhưng mà bây giờ, cô lại bắt đầu tin tưởng người khác hơn anh rồi!

Hoắc Chấn Đông hỏi: “Nói xong rồi à?”

“Ừm.”

“Vậy chúng ta đi.” Hoắc Chấn Đông nói.

Hoa Ngọc Thành gật đầu.
Đồ đạc của Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành đều ở bên kia, cơm nước xong, bọn họ liền trở về.

Trên xe, Cao Thanh Thu không hề nói gì với Hoa Ngọc Thành, Hoa Ngọc Thành nhìn ra ngoài cửa xe, cũng không lên tiếng, Cao Thanh Thu không nhịn được nhìn anh một cái, không biết anh đang suy nghĩ gì.

Rất nhanh, liền về đến nhà, Cao Thanh Thu mở cửa, từ trên xe bước xuống, nghe thấy âm thanh Hoa Ngọc Thành nhẹ nhàng đóng cửa xe.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành cũng từ trên xe bước xuống.

Anh đứng ở bên kia xe, ngũ quan anh tuấn đẹp trai hút hồn, biểu tình lại có vài phần lãnh đạm thờ ơ.

Từ hôm qua anh đã nhân nhượng cho Cao Thanh Thu, nhưng giờ lại thay đổi thái độ, trở nên lãnh đạm, thờ ơ.

“Mọi người về rồi hả?” Người lên tiếng Chào hỏi là Nhiếp Vân Tiêu.

So với Vân Đóa, người này khôn khéo đưa đẩy hơn rất nhiều.

Cao Thanh Thu luôn cảm thấy, Nhiếp Vân Tiêu này có chút kỳ quái, rõ ràng hắn ta nói chuyện hay làm việc gì cũng đều rất nhiệt tình, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác khoảng cách, không dám tùy tiện đến gần.

Hoa Ngọc Thành không để ý Nhiếp Vân Tiêu, trực tiếp tiến vào cửa.

Hoắc Chấn Đông đáp một tiếng, biểu thị đối với Nhiếp Vân Tiêu đáp lại, nói với Cao Thanh Thu, “Vào đi thôi.”

Nhiếp Vân Tiêu nhìn mấy người vừa từ bên ngoài trở lại, trong ánh mắt thoáng qua một tia đùa cợt.



Trong phòng, cô Bình đang giúp Nhiếp Vân Đóa bóc hoa quả, Nhiếp Vân Đóa thái độ vẫn rất lạnh nhạt.

Mãi đến khi Hoa Ngọc Thành đi tới, thái độ của cô ta mới khá hơn.

Cô ta không thích mẹ mình, nhưng, bởi vì Hoa Ngọc Thành đã cảnh cáo, cho nên, ở trước mặt Hoa Ngọc Thành, cho dù là giả vờ, cô ta cũng phải ép bản thân mình giả bộ quan tâm đến mẹ.

Nhà anh em bọn họ đang ở, là tiền làm công bao nhiêu năm nay cô Bình dành giụm mới mua được, chỉ có điều, lúc mua lại viết tên cho anh em bọn họ, anh em bọn họ không thèm nhận cô Bình làm mẹ, cho nên cái nhà kia liền không có phần của cô ấy.

Cô Bình luôn áy náy với hai anh em bọn họ, cho nên cũng không đi tranh giành.

Nhưng Hoa Ngọc Thành nói rồi, nếu như cô ta không nghe lời, anh có thể đoạt nhà về, trả lại cho cô Bình.

Đến lúc đó, bọn họ ngay cả chỗ ở cũng không có.

Nhiếp Vân Đóa chủ động bóc quả, đưa cho mẹ mình, “Mẹ.”

Thái độ tốt vô cùng.

Cô Bình cười nói: “con ăn đi, răng mẹ không ăn được cái này.”

Nghe xong Nhiếp Vân Đóa ăn luôn chẳng buồn nói gì.

Chỉ là một hành động nho nhỏ của Nhiếp Vân Đóa mà mà cho cô Bình vô cùng vui vẻ

Hoa Ngọc Thành nhìn lấy một màn này, dù là biết cô ta đang giả vờ, nhưng cũng không có phơi bày.

Nhiếp Vân Đóa nhìn thấy anh, chào hỏi, “Ngọc Thành, mọi người trở về rồi à.”

“Ừm.”

Hoa Ngọc Thành ở ngay trước mặt cô Bình đáp một tiếng, thái độ rất xa cách.

Mặt Nhiếp Vân Đóa ngắn tũn lại, trong lòng có chút không thoải mái, biết anh ấy thật ra không muốn nói chuyện với mình.

Nếu như không phải cô ta vừa bóc quả cho mẹ mình thì khả năng, liền một câu nói này cũng không thèm nói cũng nên?

Cao Thanh Thu đi theo Hoắc Chấn Đông đi vào, thấy Nhiếp Vân Đóa, cô cũng không có chào hỏi.

Nhiếp Vân Đóa vừa thấy Cao Thanh Thu, ngược lại là vô cùng chủ động: “Thanh Thu, ngày hôm qua là do chị không hiểu chuyện, em đừng so đo với chị nhé.”

“…” Cô ta lại… nói xin lỗi mình?

Cao Thanh Thu hoàn toàn không nghĩ tới.



Cao Thanh Thu trở lại phòng của Hoa Ngọc Thành, ngồi xuống, mở máy vi tính ra, hôm nay cô còn có công việc chưa chuẩn bị xong, dự định bỏ ra làm nốt.

Cô ngồi xuống, lại nhớ tới thái độ Nhiếp Vân Đóa, cũng không biết chồng của cô lấy ma lực từ đâu ra mà chỉ cần nói vài câu mà đã có thể biến Nhiếp Vân Đóa thành một người khác.

Hoa Ngọc Thành đẩy cửa ra đi vào, Cao Thanh Thu nghe được âm thanh của anh, dừng một chút, sau đó lại nhìn chằm chằm máy vi tính, tiếp tục công việc.

Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái, bởi vì chỉ có hai người trong phòng, vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Đang làm việc à?”
Anh có một loại cảm giác, nếu như mình không mở miệng, khả năng Cao Thanh Thu liền vĩnh viễn sẽ không mở miệng nói chuyện với anh nữa.

Cho nên dù là trong lòng có chút không vui, anh vẫn phải như cũ không dám tuỳ hứng. Phải đi dỗ dành vợ.

Nhưng mà, thái độ Cao Thanh Thu, vẫn rất lãnh đạm thờ ơ, chẳng qua chỉ lạnh nhạt trả lời một câu: “Ừm.”

Thái độ này của cô làm cho Hoa Ngọc Thành có chút đè nén.

Dũng khí đi xin lỗi vợ mãi mới có được, nhất thời bị văng đi mất.

“Vậy em mau lên!”

Anh đi tới một bên ngồi xuống, không quấy rầy cô.

Từ tối hôm qua đến bây giờ anh đều cố gắng dỗ dành cô, nhưng thái độ Cao Thanh Thu lại cứ như vậy, anh cũng không biết mình nên nói cái gì.

Cao Thanh Thu ngồi đó đánh máy, Hoa Ngọc Thành nghe âm thanh đánh máy đó không nhịn được nhìn cô một cái.

Vốn bình thường anh hay đọc sách, lại phát hiện hôm nay làm sao cũng không đi đọc sách nổi. Trong đầu toàn suy nghĩ, nếu như Thanh Thu của anh mà đi thích Hoắc Chấn Đông thì anh phải làm sao bây giờ?

Chỉ cần nghĩ như vậy, Hoa Ngọc Thành liền cảm thấy trong người mình không thoải mái.

Chẳng lẽ anh sắp bị đá rồi sao?

Vợ của anh không cần anh nữa sao?

Nghĩ tới đây càng thêm buồn rầu héo hon

Hoa Ngọc Thành chờ thật lâu, rốt cuộc cũng nghe được tiếng Cao Thanh Thu đóng máy vi tính lại.

Cao Thanh Thu đứng lên, nhìn Hoa Ngọc Thành một cái, phát hiện anh vẫn đang ngồi ở trên ghế sa lon, rõ ràng vẫn nhìn chằm chằm vào cô, chỉ là thấy cô nhìn mình, ánh mắt của anh lại lảng tránh, làm bộ như tiếp tục xem sách.

Rõ ràng quan tâm đến cô mà vẫn cofn sĩ diện, Hoa Ngọc Thành cũng cảm thấy phục bản thân mình.

Cao Thanh Thu nói: ” Em mệt rồi, em đi nghỉ trước, anh có chuyện gì thì cứ đi làm đi, không cần phải để ý đến em.”

Hoa Ngọc Thành ngẩng đầu lên, muốn nói gì đó, lại thấy Cao Thanh Thu đã lên giường, anh chỉ có thể trả lời một câu, “Ồ.”

Anh nhất thời cảm thấy, vợ của anh càng ngày càng giống như khối băng lạnh, anh thậm chí sợ hãi sau này mình không còn làm tan chảy được cô nữa.

Sau khi Cao Thanh Thu đi ngủ thì Kỷ Minh Viễn tới, Hoa Ngọc Thành đi xuống, nói chuyện với Kỷ Minh Viễn một hồi.

Kỷ Minh Viễn nhìn thấy Hoa Ngọc Thành ưu sầu, hỏi: ” Sao thế, có tâm sự à?”

Hoa Ngọc Thành ngồi ở trên ghế sa lon, tỏ ra mình đang nghiên cứu học thuật nghiêm túc, ” Tôi cảm thấy hình như Thanh Thu không yêu tôi nữa rồi.”

“…” Kỷ Minh Viễn nghe xong sửng sốt một hồi, một giây kế tiếp, lập tức bật cười, ” Cậu đang nói đùa tôi sao?”

Suốt ngày đều diễn show ân ái, người có mắt trên mặt thì đều nhìn ra được Cao Thanh Thu rất yêu Hoa Ngọc Thành, vậy mà hiện tại anh lại nói ra những lời này, làm cho Kỷ Minh Viễn vạn vạn không nghĩ tới.

Hoa Ngọc Thành trừng mắt liếc anh ta một cái, đối với nụ cười kia của anh ta, rất không hài lòng.

Mình đã thảm như vậy rồi mà còn bị chê cười?

Kỷ Minh Viễn nói: “Thật không nghĩ tới, Hoa gia tiếng tăm lẫy lừng cũng có hôm nay? Bình thường không phải chỉ có phụ nữ dỗ dành cậu sao, không nghĩ tới cũng có ngày cậu gặp phải vấn đề cảm tình khó giải quyết?”

Ánh mắt của Hoa Ngọc Thành trở nên phức tạp.

Dựa vào cái gì anh lại không thể gặp phải vấn đề nan giải trong tình cảm?

Anh có mạnh mẽ đến đây thì cũng không thay đổi được là một con người Bình thường, không phải là thánh thần.

Anh cũng sẽ biết sợ, sợ Thanh Thu của anh không yêu anh nữa.

Hoa Ngọc Thành nói: ” Tôi cảm thấy tôi và cô ấy không hiểu nhau.”

“Vậy thì tìm hiểu nhau thêm đi ”

“…”

Kỷ Minh Viễn nhíu mày, “Cũng đúng, tôi quên mất, người khó hiểu hiểu như cậu thì ai mà hiểu cho nổi.”

“Tôi không phải gọi cậu đến đây để cười tôi.” Hoa Ngọc Thành bị anh ta chế giễu đến nổi nóng.

Kỷ Minh Viễn ngồi xuống, làm chuyên gia tư vấn tình cảm, ” Phụ nữ đều muốn được yêu thương dỗ dành hết.”
“Vô dụng.”

“Nhất định là do phương thức của cậu không đúng!”

“Lúc trước cô ấy rất dễ dụ.” Trước kia Cao Thanh Thu sẽ không giống hiện tại suy nghĩ nhiều như vậy.

Kỷ Minh Viễn cười nói, ” Phụ nữ ghen chứng tỏ là cô ấy yêu cậu. Lúc trước cô ấy không thích cậu, đương nhiên sẽ không gây sự với cậu rồi.”

“…” Hoa Ngọc Thành nhớ tới lúc trước, Cao Thanh Thu ở bên cạnh anh, chỉ cần có đồ ăn ngon, cô liền hài lòng.

Anh nói với Kỷ Minh Viễn: “Không nhìn ra, cậu cũng biết nhiều quá nhỉ.”

“Tôi chỉ nói lung tung thôi, làm gì đã được thực hành qua.”

“…” Không có một mảnh tình vắt vai, là cẩu độc thân suốt bao nhiêu năm, vậy mà dám ở chỗ này quơ tay múa chân chuyện tình cảm với anh?

Hoa Ngọc Thành tràn đầy hoài nghi.

Kỷ Minh Viễn nói: ” Cậu nhìn tôi như vậy làm cái gì? Chưa từng ăn thịt heo, thì cũng từng thấy heo chạy chứ? Vẫn tốt hơn giống như cậu, ở chỗ này lo lắng cho mình bị đá đi!”

Vừa nghĩ tới đường đường là nhà họ Hoa mà lại sợ mình bị đá, Kỷ Minh Viễn buồn cười đến vỡ bụng.

Hoắc Chấn Đông để cho người giúp việc chuẩn bị một ít đồ ăn ngon, Nhiếp Vân Đóa nhìn thấy đồ ăn trên bàn, đi tới, “Tôi cũng muốn ăn.”

Hoắc Chấn Đông trừng cô ta một cái, “Đi ra.”

Bây giờ anh ta cứ nhìn thấy Nhiếp Vân Đóa là cảm thấy không vui, anh ta chỉ hận không thể tự tay ném người phụ nữ chọc Thanh Thu không vui ra ngoài.

Cũng chính là thấy cô ta hôm nay coi như ngoan ngoãn, Hoắc Chấn Đông mới chịu đựng.

Nhiếp Vân Đóa có chút ủy khuất mà nhìn Hoắc Chấn Đông, ” Làm ra một đống đồ ăn lại không phải là để cho người ăn à?”

” Có cho ai ăn thì cũng không phải cho cô.” Hoắc Chấn Đông nói xong, để cho người giúp việc đi lên lầu gọi Cao Thanh Thu.

Nghe được có ăn, trong chốc lát, Cao Thanh Thu liền xuống ngay.

Cô đi vào phòng ăn, nhìn thấy Hoắc Chấn Đông cùng Nhiếp Vân Đóa ngồi ở chỗ đó, kinh ngạc nói: “Làm sao lại nấu nhiều đồ ăn như vậy?”

” Em thích ăn không phải sao?” Hoắc Chấn Đông biết cô là một con hàng ham ăn, cũng biết tâm tình của cô không tốt, cho nên mới chuẩn bị đồ ăn để an ủi cô.

Cao Thanh Thu ngồi xuống, “Tôi mới vừa ngủ, liền bị đánh thức.”

Hoắc Chấn Đông không nhịn được cười một tiếng, ánh mắt nhìn Cao Thanh Thu vô cùng ôn nhu.

Nhiếp Vân Đóa ngồi ở một bên, có chút ê ẩm nói: “Hoắc Chấn Đông, anh tốt với Thanh Thu thật đấy.”

“Vậy thì sao?” Hoắc Chấn Đông nói với Nhiếp Vân Đóa: ” Cô ấy ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, ai cấm không được chiều chuộng cô ấy hả? Lúc trước không phải anh chưa từng dỗ dành em bao giờ?”

Ngươi nào đối xử tốt với Cao Thanh Thu, cô đều sẽ nhớ đến.

Nhưng còn Nhiếp Vân Đóa, chỉ sẽ cảm thấy ngươi ta làm hết thảy mọi thứ cho mình đều là điều hiển nhiên, ngay cả câu cảm ơn cũng không có.

Nhắc tới, Hoắc Chấn Đông cũng không biết mình trước kia là làm sao có thể chịu được Nhiếp Vân Đóa.

Có thể là có thêm Cao Thanh Thu để so sánh, bây giờ nhìn Nhiếp Vân Đóa thấy thế nào đều không vừa mắt.

Nhiếp Vân Đóa có chút không phục trừng mắt liếc anh ta một cái, cầm một ít thức ăn, đi ra chỗ khác.

Cao Thanh Thu nhìn lấy bóng lưng của cô ta, cảm giác được thái độ Nhiếp Vân Đóa thật giống như đã khá hơn nhiều.

Cao Thanh Thu nói: ” Anh không cảm thấy cô ta đã thay đổi khá nhiều à?”

Hoắc Chấn Đông nói: “lúc nào Nhiếp Vân Đóa cũng như vậy hết, em đối xử tốt với nó một chút, nó lại cảm thấy em dễ bắt nạt, em hung dữ lại thì nó lại im re.”

Chỉ có điều bọn họ đều không dám ở ngay trước mặt cô Bình bắt nạt Nhiếp Vân Đóa, sợ cô Bình nghi ngờ, cảm thấy bọn họ không chào đón Nhiếp Vân Đóa.

Cao Thanh Thu nhớ tới Nhiếp Vân Đóa trước đây phách lối như thế nào, hỏi “Nhưng ngày hôm qua còn không phải như vậy.”

“Không có việc gì, chuyện đã qua cũng đừng nghĩ nữa, mau ăn đi, anh đặc biệt để cho người chuẩn bị cho em đống đồ ăn vặt này đấy.”

“Cảm ơn.” Cao Thanh Thu cảm thấy tâm tình u ám của mình có đồ ăn vào giống như cả thế giới đều sáng lên.
Ăn uống xong, Cao Thanh Thu đi ra bên ngoài đi dạo, sau đó giúp cô Bình chuẩn bị cơm tối hôm nay, mới đi lên lầu, chuẩn bị trở về phòng.

Hoa Ngọc Thành cùng Kỷ Minh Viễn trò chuyện xong đi ra, liền thấy bóng người của Cao Thanh Thu, hôm nay cô mặc một cái áo lông màu hồng.

Hoa Ngọc Thành cảm thấy mình cần phải nói rõ chuyện của Nhiếp Vân Đóa với cô.

Nếu không cô vợ ngu ngốc này lại suy nghĩ nhiều.

Cao Thanh Thu mới vừa đẩy cửa phòng ra, liền thấy trên thảm có một phong thư, trên đó viết tên của cô.

Gửi cho cô ư?

Cao Thanh Thu cảm thấy kỳ quái, thời đại nào rồi mà còn có người viết thư?

Cô mở thư ra đọc.

” Thanh Thu:

Em biết không?

Thật ra anh vẫn luôn thích em.

Nhìn thấy em cãi nhau với Ngọc Thành anh rất đau lòng, cũng rất muốn bảo vệ em.

Em là người con gái tốt nhất mà anh gặp trong đời này!

Nếu như có một ngày, em và Ngọc Thành không thể ở bên nhau nữa thì hãy nhớ đến anh, anh sẽ bảo vệ em…

Hoắc Chấn Đông!

“…” Cao Thanh Thu đọc xong đần mặt ra, chuyện này… Là tình huống gì?

Hoắc Chấn Đông thích cô ư?

Nếu như cô không hiểu ý sai thì đây là… Đang đào góc tường của Hoa Ngọc Thành sao?

Nhưng anh ta và chồng của cô là anh em tốt cơ mà!

Trước kia anh ta đã từng làm ra chuyện có lỗi với chồng cô, hiện tại anh ta lại thích mình… Nếu để cho chồng của cô biết được, trong lòng anh sẽ khổ sở đến như thế nào?

Mặc dù cô vẫn còn đang cãi nhau với Hoa Ngọc Thành, nhưng ngay lập tức Cao Thanh Thu liền không nhịn được quan tâm tới lập trường và suy nghĩ của Hoa Ngọc Thành.

Không có cách nào khác, khi đã thật lòng yêu một người thì bạn sẽ luôn đứng trên lập trường của người đó để suy nghĩ.

“Đây là cái gì?” Trong lúc Cao Thanh Thu cìn đang quấn quít, không biết nên xử lý phong thư này như thế nào thì âm thanh của Hoa Ngọc Thành vang lên sau lưng Cao Thanh Thu.

Cao Thanh Thu kinh ngạc nhìn thoáng qua Hoa Ngọc Thành, phát hiện ánh mắt của anh đang nhìn chằm chằm bức thư trong tay cô, anh đã nhìn thấy rồi, cô giấu cũng vô dụng.

Cao Thanh Thu nói: “Không phải là thứ gì quan trọng cả, cũng không biết tại sao lại ở chỗ này…”

Mặc dù có cãi nhau với Hoa Ngọc Thành, nhưng chuyện bị Hoắc Chấn Đông tỏ tình này, vẫn làm cho Cao Thanh Thu có chút không nghĩ tới.

Hoắc Chấn Đông bình thường thoạt nhìn cũng khá đáng tin nhưng lại vào lúc này, gây ra loại chuyện này.

Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, hỏi ý kiến của anh: ” Em vứt đi nhé?”

Mặc dù nói là một phong tỏ tình, nhưng đối với Cao Thanh Thu mà nói, cũng không phải là thứ gì quan trọng, cô lại không thích Hoắc Chấn Đông, đối với anh ta ngày cả một chút hứng thú cũng không có.

Coi như anh ta có nói những lời như vậy ngay trước mắt cô, cô cũng không khả năng đối có bất kỳ ý định gì với anh ta.

Hoa Ngọc Thành mở miệng, ” Đưa cho anh ”

Nét mặt của anh rất nghiêm túc, Cao Thanh Thu yếu ớt mà đem thư đưa cho anh.

Hoa Ngọc Thành mở thư ra nhìn hai lần, đây là… bút tích của Hoắc Chấn Đông.

Ánh mắt của anh lập tức trở nên ngưng trọng.

Cao Thanh Thu: “…”

Ánh mắt của chồng cô làm cho cô đột nhiên có chút hối hận khi đem thư cho anh nhìn rồi!

Từ khi xảy ra chuyện Vũ Minh Hân kia, chồng cô vẫn rất để ý Hoắc Chấn Đông, hiện tại lại nhìn thấy những thứ này…

Không đợi Cao Thanh Thu nói cái gì, Hoa Ngọc Thành cầm lấy bức thư rời đi. Cao Thanh Thu nhìn lấy bóng lưng của anh, có chút lo lắng anh cùng Hoắc Chấn Đông sẽ xảy ra mâu thuẫn gì.

Sẽ không đánh nhau chứ?

Hoắc Chấn Đông còn đang nghe điện thoại trong thì nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đẩy mở cửa đi vào trong.

“Ngọc Thành.” Anh ta nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, phát hiện biểu tình của Hoa Ngọc Thành rất nghiêm túc, anh ta cùng người bên kia nói một tiếng, cúp điện thoại, đi về hướng Hoa Ngọc Thành, ” Sao thế?”

Hoa Ngọc Thành đem thư đưa tới trước mặt anh ta, ” Cậu đã nói những gì với tôi, đây là cái gì, xem ra cậu đã quên hết những gì mình nói rồi hả?”

Hoắc Chấn Đông nhìn bức thư Hoa Ngọc Thành đưa tới, ánh mắt ngạc nhiên, hỏi lại “Đây là cái gì?”
Hoa Ngọc Thành nhìn thấy Hoắc Chấn Đông giả ngu, phát hiện kỹ xảo của cậu ta thật sự càng ngày càng tốt rồi.

Nếu như không phải hôm mình vừa vặn nhìn thấy, khả năng Hoắc Chấn Đông vẫn còn muốn diễn tiếp vai người tốt này?

Hoắc Chấn Đông đưa tay ra thư nhận, nhìn thấy chữ viết phía trên, không nhịn được nhíu lông mày lại.

Trong giọng nói của Hoa Ngọc Thành mang theo mấy phần đùa cợt: “Một mặt giả bộ quan tâm Thanh Thu, một mặt đào góc tường của tôi sao?”

Lúc Trước Hoắc Chấn Đông đã từng đảm bảo, anh còn nhớ rất rõ ràng, nhưng bây giờ, Hoắc Chấn Đông lại quên chuyện chính mình đã từng cam kết.

Anh em cái cóc khô gì, chẳng qua chỉ là một mình mình tình nguyện.

Khả năng ở trong lòng Hoắc Chấn Đông, căn bản không coi mình ra gì!

” Cậu cảm thấy tôi sẽ làm ra loại chuyện này sao?” Hoắc Chấn Đông nhìn Hoa Ngọc Thành, trên mặt tràn đầy vẻ vô tội, “Nếu tôi đã nói sẽ không cướp cô ấy, thì tôi sẽ không bao giờ…”

“Vậy cậu nói cho tôi biết, đây là cái gì?” Hoa Ngọc Thành trực tiếp cắt dứt lời của Hoắc Chấn Đông, “Bút tích của cậu tôi còn không nhận ra sao?”

“…” Hoắc Chấn Đông nhìn chữ phía trên bức thư, “Tôi cũng không rõ.”

Phảng phất phong thư này, căn bản không phải là anh ta viết

Hoa Ngọc Thành nói: “Công phu giả bộ ngu của cậu càng ngày càng cao thâm đấy. Tôi cho là, tôi có thể tin tưởng cậu, nhưng không nghĩ tới, là tôi quá ngây thơ rồi. Ở trong lòng cậu, khả năng sớm đã không còn người anh em này rồi cũng nên? Đối với cậu mà nói, tôi chẳng qua chỉ là chướng ngại vật cản đường thôi phải không?”

“Ngọc Thành…” Bộ dạng nổi giận của Hoa Ngọc Thành làm cho Hoắc Chấn Đông có chút bất an.

“Từ hôm nay trở đi, tôi không quen biết cậu nữa. Tôi không có người bạn nào muốn cướp người phụ nữ của anh em tốt của mình.”

Cuyện Dương Nhạc Linh anh có thể nhịn, bởi vì anh không yêu Dương Nhạc Linh, nhưng còn Thanh Thu chính là người phụ nữ anh yêu nhất cuộc đời này.

Nhiếp Vân Đóa đứng ở cửa, mẹ cô ta bảo cô ta đi gọi bọn họ ăn cơm, cô ta mới vừa tới đây, liền nghe được đối thoại của hai người.

Cô ta cũng không nghĩ tới Hoắc Chấn Đông lại thích Cao Thanh Thu?

Lúc trước liền có cảm giác này, nhưng cũng không nghĩ tới, Hoắc Chấn Đông lại lớn gan dám tỏ tình với Cao Thanh Thu.

Quả thực là muốn chết!

Cô ta vốn không thích Hoắc Chấn Đông, bây giờ nhìn Hoắc Chấn Đông như vậy, càng khinh bỉ tới cực điểm.

Đang lúc này, Hoa Ngọc Thành đẩy cửa ra đi ra.

“Ngọc Thành.” Nhiếp Vân Đóa nhìn thấy anh, muốn nói gì đó, phát hiện ánh mắt của Hoa Ngọc Thành, so với hôm qua còn còn đáng sợ hơn gấp trăm lần.

Cô ta phảng phất thấy được bộ dạng dâm đãng lẳng lơ của Cao Thanh Thu, cùng Hoắc Chấn Đông cấu kết gian ríu với nhau có kết quả bi thảm như thế nào.

Nhiếp Vân Đóa đau lòng đi theo sau lưng Hoa Ngọc Thành, ” Anh không sao chứ?”

Nghĩ đến Cao Thanh Thu lại cùng Hoắc Chấn Đông hợp lại phản bội Hoa Ngọc Thành, Nhiếp Vân Đóa đau lòng vô cùng, đồng thời thái độ đối với Hoắc Chấn Đông cũng chuyển sang phỉ nhổ tới cực điểm.

Ở trong mắt cô ta, Hoắc Chấn Đông chính là kẻ thích cướp đồ của người khác, là loại người buồn nôn nhất trên đời này.



Trời đã tối, Cao Thanh Thu ở trong phòng chờ rất lâu mà không thấy Hoa Ngọc Thành trở lại, trong lòng có chút lo lắng.

Mặc dù hai ngày nay cô ít nói chuyện với Hoa Ngọc Thành, nhưng lúc này xảy ra vấn đề như vậy, vẫn làm cho Cao Thanh Thu lo lắng tới cực điểm.

Chồng của cô sẽ không vì vậy mà giận cô, không để ý đến cô nữa đấy chứ?

Hai ngày nay cô có chút tâm tình, không biết phải làm sao làm lành với anh, nhưng không biểu hiện cô thật sự muốn vĩnh viễn đoạn tuyệt quan hệ.

Về phần Hoắc Chấn Đông nói những thứ kia, cô hoàn toàn chưa từng suy nghĩ qua.

Đến giờ Ăn cơm tối, người giúp việc đi lên, gọi Cao Thanh Thu đi xuống ăn cơm.

Cao Thanh Thu xuống lầu dưới phòng ăn, phát hiện Hoắc Chấn Đông cũng đã tới rồi, Nhiếp Vân Đóa cùng Nhiếp Vân Tiêu đều ở đó, nhưng Hoa Ngọc Thành lại không có ở chỗ này, không biết đi nơi nào.

Cao Thanh Thu không nhịn được hỏi: ” Chồng tôi đâu rồi?”

Không phải đóa điên giở trò, vậy ai là người đứng sau lưng dựt dây chuyện này, mục đích của kẻ đó là gì? Hay thực sự bức thư này là do Hoắc Chấn Đông viết?
“Anh ấy đi rồi.” Người Trả lời cô chính là Nhiếp Vân Đóa, Nhiếp Vân Đóa giễu cợt nói: “Tại sao anh ấy tức giận, trong lòng cô còn không biết sao?”

“Vân Đóa.” Cô Bình nhìn Nhiếp Vân Đóa một cái, Nhiếp Vân Đóa ngoan ngoãn im miệng.

Cao Thanh Thu ngồi xuống, Nhiếp Vân Đóa nói vậy làm cho cô có chút khó chịu.

Cho nên nói, chồng của cô tức giận là do cô sao?

Mới vừa rồi anh đi tìm Hoắc Chấn Đông, Cao Thanh Thu vốn cũng muốn đi theo xem như thế nào, nhưng lại sợ ngược lại làm cho chuyện thêm loạn, cho nên không đi theo.

Nghĩ tới đây, Cao Thanh Thu không nhịn được nhìn Hoắc Chấn Đông một cái, Hoắc Chấn Đông ngồi ở chỗ đó, nhận ra Cao Thanh Thu đang nhìn mình cho nên cũng nhìn Cao Thanh Thu một cái.

Lá thư lúc nãy có phải cô ấy cũng nhìn thấy rồi không?

Sự tình biến thành như vậy Hoắc Chấn Đông cũng không nghĩ tới.

Mặc dù lá thư này không hề có liên quan gì đến Hoắc Chấn Đông, không phải do anh ta viết, nhưng anh ta cũng thích Cao Thanh Thu thật, cũng tràn đầy từng tia mong đợi xem thái độ của Cao Thanh Thu sẽ như thế nào.

Lúc trước cô ấy không biết mình thích cô ấy, nhưng hiện tại cô ấy biết rồi, cô ấy sẽ nghĩ gì?

Nếu như có một ngày, Cao Thanh Thu thật sự rời xa Hoa Ngọc Thành, Liệu cô ấy có cân nhắc đến mình không?

Nhưng mà, nhìn thấy thái độ hiện giờ của Cao Thanh Thu,trong lòng Hoắc Chấn Đông đã có câu trả lời, coi như bọn họ có một ngày như thế thật, Cao Thanh Thu cũng sẽ không thích mình!

Làm sao cô ấy có thể thích mình đây?

Mình là một người xấu xa như vậy, từng làm tổn thương người anh em của mình, từng ngủ với Dương Nhạc Linh, là loại người vô sỉ nhất trong lòng Cao Thanh Thu, như vậy làm sao cô ấy có thể thích mình?

Dù là một chút cũng không có khả năng.

Bữa cơm này ăn trong tâm trạng đè nén, Cao Thanh Thu gửi tin nhắn cho Hoa Ngọc Thành, ” Ông xã, anh đang ở đâu đấy? Không trở lại dùng cơm sao? Coi như anh có giận Hoắc Chấn Đông thì cũng đừng giận lây sang em chứ, có được hay không?”

Chuyện này không hề có một chút quan hệ nào với cô hết, cô cũng đâu thích Hoắc Chấn Đông.

Nhưng mà, Cao Thanh Thu phát hiện, toàn bộ tin nhắn mình gửi đi đều như đá chìm đáy biển, Hoa Ngọc Thành vẫn không thèm trả lời.

Ăn cơm xong, từ phòng ăn đi ra, Cao Thanh Thu gọi Hoắc Chấn Đông lại.

Hoắc Chấn Đông cảm thấy chuyện này rất kỳ hoặc, chuẩn bị đi tra xem thế nào, lại nghe thấy Cao Thanh Thu gọi mình,cho nên anh ta dừng bước.

Cao Thanh Thu đi tới, nhìn anh ta, hỏi ” Anh đã nói với chồng tôi những gì mà đến bây giờ anh ấy vẫn chưa về?”

Cô cũng không biết Hoắc Chấn Đông nghĩ như thế nào, lúc này gây ra loại chuyện hoang đường này.

Hoắc Chấn Đông nhìn Cao Thanh Thu, từ trong ánh mắt của cô thấy được sự quan tâm của cô đối với Hoa Ngọc Thành.

Trong lòng cô ấy chỉ có duy nhất một mình Hoa Ngọc Thành, Hoa Ngọc Thành mới là người cô ấy yêu nhất.

Nếu như không có Hoa Ngọc Thành ở bên cạnh, cô ấy nhất định sẽ rất khó chịu, giống như cá bị tách ra khỏi nước, người không có không khí để thở…

Mà Hoa Ngọc Thành, cũng yêu cô ấy giống như vậy.

Hoa Ngọc Thành rõ ràng có thể không thèm số đo ngay cả chuyện mình tổn thương cậu ta, lại sống chết giữ Cao Thanh Thu làm của riêng.

Bọn họ yêu nhau như vậy, anh ta làm sao nhẫn tâm phá hoại được đây?

Hoắc Chấn Đông nhếch mép lên, lộ ra một nụ cười không đứng đắn, “Đương nhiên chỉ là hiểu lầm thôi! Nếu không em cho rằng là cái gì? Cho là anh thật sự thích em sao? Anh và Ngọc Thành là anh em nhiều năm như vậy, đối xử tốt với em cũng chỉ là nể mặt cậu ta, nếu không một con bé quê mùa không biết chui ra từ xó xỉnh nào giống như em,có nhìn thôi anh cũng lười phải nhìn em thêm một cái ấy chứ.”

“…” Trong giọng nói của Hoắc Chấn Đông tràn đầy xem thường.

Cao Thanh Thu đần mặt ra, cô chỉ là muốn hỏi xem chuyện gì đã xảy ra giữa Hoa Ngọc Thành và anh ta, anh ta làm gì phải trực tiếp xỉ nhục cô như vậy?

Cái gì gọi là con bé quê mùa không biết chui ra từ xó xỉnh nào?

Chỉ vì xuất thân của mình mà cô đáng phải bị người đàn ông trước mặt này giễu cợt xem thường như vậy sao? Trong lòng Cao Thanh Thu khi nghe xong những câu nói này khó chịu vô cùng.

Rõ ràng trước đây anh ta không phải người như vậy.
Hoắc Chấn Đông nhìn thấy Cao Thanh Thu đã bắt đầu ghét mình, cảm giác đau lòng tuôn ra ngoài.

Đối mặt với người phụ nữ mình thích, thật ra ngay cả một câu nặng lời đều không nỡ nói. Chẳng qua anh ta muốn bảo vệ Cao Thanh Thu, cho nên mới phải đưa ra hạ sách này.

Anh ta biết, nếu lúc này mình không nói như vậy, người bên cạnh thật sự sẽ cho là anh ta và cô có quan hệ gì thật, quan hệ của cô và Hoa Ngọc Thành cũng sẽ bởi vì anh ta mà rạn nứt.

Hoắc Chấn Đông hít sâu một hơi, đôi mắt trở nên rất sâu, rất nặng, anh ta tiếp tục lạnh lùng nói: “Thật ra thì anh sớm đã không chịu được em rồi, chẳng qua là nể mặt mũi của Ngọc Thành mới đối tốt với em, nhưng không nghĩ tới cậu ta lại hiểu lầm anh có ý với em. Ngọc Thành là anh em tốt nhất của anh, anh cũng không muốn vì loại phụ nữ như em mà phá hư tình cảm bao nhiêu năm em đừng chủ động bắt chuyện với anh, đừng cố tỏ ra thân mật với anh có được không?”

Đám người làm trong nhà đều đứng ở một bên, anh em nhà họ Nhiếp cũng mới vừa từ phòng ăn đi ra, bình thường nhìn thấy Hoắc Chấn Đông luôn đối xử tốt với Cao Thanh Thu, không nghĩ tới hôm nay anh ta lại có thể nói như vậy với Cao Thanh Thu.

Cao Thanh Thu cũng không biết mình đã đắc tội gì với người đàn ông này mà anh ta lại chế giễu cô ở trước mặt mọi người như vậy.

Bức thư đó cũng không phải là do cô tự viết, chuyện này thì có quan hệ gì đến cô?

Nghe Hoắc Chấn Đông nói mà cô cảm thấy buồn cười.

Cô nhìn Hoắc Chấn Đông, “Đây là anh nói đấy, anh yên tâm, từ giờ trở đi, Cao Thanh Thu tôi có chết cũng sẽ không trở lại nơi này.”

Cô đã làm gì sai mà Phải bị anh ta nói như vậy?

Đôi mắt Hoắc Chấn Đông âm trầm, đáy mắt thoáng qua một tia không đành lòng, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, liền biến mất không thấy tăm hơi, anh ta nói ” Được Vậy thì tốt.”

Cao Thanh Thu nhìn lấy bóng lưng của anh ta, tức giận mà đi lên phòng.

Nhiếp Vân Đóa nhìn thấy Cao Thanh Thu bị Hoa Ngọc Thành đá, lại bị Hoắc Chấn Đông chế giễu, thiếu chút nữa không có cười ra tiếng, “Đáng đời!”

Lúc Trước Hoa Ngọc Thành luôn che chở cho Cao Thanh Thu, không nghĩ tới chỉ chớp mắt, Cao Thanh Thu liền rơi vào kết cục bi thảm này, thật đúng là báo ứng!

Nhiếp Vân Tiêu nhìn Hoắc Chấn Đông đứng đó, lại không nhịn được nhíu mày một cái, cô ta không hiểu Hoắc Chấn Đông muốn làm cái gì.

Trước đó rõ ràng anh ta tốt với Cao Thanh Thu như vậy, cô ta còn tưởng rằng, Hoắc Chấn Đông thích Cao Thanh Thu, nhưng mà bây giờ… Cảm giác thế nào cũng thấy mình hình như đã nghĩ sai rồi?



Cao Thanh Thu trở về phòng, thu dọn đồ đạc của mình, bỏ vào trong túi xách.

Hoa Ngọc Thành không ở đây, cô cũng không muốn ở lại chỗ này.

Hoắc Chấn Đông nói những lời kia, tất cả mọi người đều nghe thấy được, một truyền mười, mười truyền một trăm, rất nhanh liền có thể truyền đi mọi người đều biết.

Hiện tại Cao Thanh Thu không muốn ở chỗ này thêm một phút một giây nào nữa, chỉ muốn mau rời đi, tránh cho ở chỗ này bị người ta làm thành trò cười.

Từ đầu tới cuối, cô không hề làm gì cả, lại lạc đến bước đường như bây giờ.

Cao Thanh Thu nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc, từ trên lầu đi xuống, mới vừa đi xuống cầu thang, liền bị Nhiếp Vân Đóa ngăn cản.

Chuyện tạt nước lần trước khiến cho Nhiếp Vân Đóa ghi hận trong lòng, nhưng bởi vì Cao Thanh Thu có Hoa Ngọc Thành và Hoắc Chấn Đông bảo bọc, cho nên cô ta không dám làm cái gì, hiện tại thật vất vả mới có cơ hội, đương nhiên cô ta sẽ không bỏ qua.

Chuyện tạt nước lần trước khiến cho Nhiếp Vân Đóa ghi hận trong lòng, nhưng bởi vì Cao Thanh Thu có Hoa Ngọc Thành và Hoắc Chấn Đông bảo bọc, cho nên cô ta không dám làm cái gì, hiện tại thật vất vả mới có cơ hội, đương nhiên cô ta sẽ không bỏ qua.

“Mày muốn đi đâu đây?”

Trên mặt cô ta hiển hiện nụ cười khinh miệt quá rõ ràng.

Cao Thanh Thu có thể cảm giác được cô ta đang cười trên nổi đau của người khác.

Cô mặt lạnh, “Không liên quan gì đến cô.”

“Làm sao lại không liên quan đến tao được?” Nhiếp Vân Đóa khoanh tay, nhìn Cao Thanh Thu, ” Lúc Trước không phải mày khoa trương lắm sao? Hoắc Chấn Đông và Ngọc Thành đều che chở cho mày, bây giờ là như thế nào? Muốn trốn à? Nếu như tao nhớ không lầm, mày còn nợ tao một lời xin lỗi thì phải?”
Cao Thanh Thu nói: ” Xin lỗi ư? Sao tôi lại không nhớ tôi nợ cô lời xin lỗi khi nào?”

“Mày tạt nước ướt hết tao, còn hại tao bị Hoắc Chấn Đông mắng một trận.” Từ hôm qua đến giờ cô ta vẫn nhịn đến bây giờ, Nhiếp Vân Đóa rốt cuộc không nhịn được lộ ra bộ mặt thật.

Liền biết cô ta đều là giả vờ!

Cao Thanh Thu hiện tại tâm tình không tốt, nhìn thấy kẻ đang châm dầu vào lửa này, tâm tình bết bát hơn, “Chuyện kia không phải là đã qua rồi sao? Muốn tôi xin lỗi cô là chuyện không thể nào!”

“Thật sao?” Nhiếp Vân Đóa đưa tay, kéo áo Cao Thanh Thu lại, “Mày cảm thấy mày không xin lỗi tao liệu hôm nay mày có thể đi ra khỏi đây không?”

Cao Thanh Thu nhíu mày một cái, “Nhiếp Vân Đóa, bây giờ tôi vẫn được coi là khách của Hoắc Chấn Đông, cô đối xử với tôi như vậy, không sợ Hoắc Chấn Đông tức giận sao?”

“Thái độ của anh ta đối với mày như thế nào mới vừa rồi mày cũng nhìn thấy rồi còn gì!” Nhiếp Vân Đóa nở nụ cười, “Mày dám ở sau lưng Hoa Ngọc Thành lén lút vụng trộm với Hoắc Chấn Đông, kết quả Hoắc Chấn Đông căn bản không để ý tới mày, mày cho rằng ai thèm để ý đến mày?”

Dưới cái nhìn của cô ta, Cao Thanh Thu và Dương Nhạc Linh chính là một loại người, đều coi hai người đàn ông kia là lốp dự phòng.

Dưới cái nhìn của cô ta, Cao Thanh Thu và Dương Nhạc Linh chính là một loại người, đều coi hai người đàn ông kia là lốp dự phòng.

Cao Thanh Thu lười đôi co với người phụ nữ điên này, biết cô ta chủ ý muốn gây sự với mình, đưa tay đẩy cô ta ra, Nhiếp Vân Đóa cường thế cực kì, lúc trước ở trường học còn thường xuyên đánh nhau, cô ta bị Cao Thanh Thu đẩy ra, lập tức liền hung bắt lấy cánh tay của Cao Thanh Thu, “Muốn đánh nhau với tao sao, mày cảm thấy mày có thể đánh thắng được tao à?”

Cao Thanh Thu đeo túi xách, trong đó có máy vi tính, vốn đã không tiện, lại bị Nhiếp Vân Đóa thừa cơ ép ở trên tường, không phản kháng được.

Nhiếp Vân Đóa giơ tay lên, liền muốn hướng về phía mặt của Cao Thanh Thu đánh xuống.

Hôm nay Cao Thanh Thu vốn rất buồn bực, lần này chịu thế hạ phong, trong lòng càng ủy khuất.

Con mịa nó chứ, sao xui xẻo mãi không kết thúc.

Cô nhìn thấy Nhiếp Vân Đóa giơ tay lên, trực tiếp nhắm hai mắt lại…

Nhưng lại không hề có thêm bất cứ động tĩnh gì.

Cao Thanh Thu mở mắt ra, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành không biết trở về từ lúc nào, anh đang nắm cánh tay của Nhiếp Vân Đóa, ngăn cản cô ta động thủ với Cao Thanh Thu.

Nhiếp Vân Đóa sửng sốt nhìn lấy anh, “Ngọc Thành.”

Tại sao anh lại trở lại? Không phải đi rồi sao?

Ánh mắt của Hoa Ngọc Thành rất lạnh, trở tay trực tiếp tặng cho Nhiếp Vân Đóa một phát tát trời giáng.

Nhiếp Vân Đóa ăn trọn phát tát, đứng cũng không vững, trực tiếp ngã ra đất, khóe miệng chảy ra một vệt máu, mặt sưng vù ngay lên.

Cô Bình từ bên cạnh chạy tới, không bỏ lỡ cảnh Nhiếp Vân Đóa bị đánh.

“Mẹ…” Nhiếp Vân Đóa ủy khuất vô cùng, hy vọng mẹ có thể che chở cho mình.

Cô ta biết, Hoắc Chấn Đông và Hoa Ngọc Thành đều rất tôn trọng mẹ mình.

Hoa Ngọc Thành nhìn cô Bình một cái, trên mặt cũng không xuất hiện bất kỳ sự áy náy nào.

Anh nhìn về phía Cao Thanh Thu, Cao Thanh Thu cũng nhìn lấy anh, tất cả những chuyện mới vừa phát sinh trước mắt làm cho cô còn chưa có lấy lại tinh thần.

Cô không nghĩ tới anh sẽ trở về, càng không có nghĩ tới, anh sẽ ra tay đánh Nhiếp Vân Đóa, mà còn… Đánh Ở ngay trước mặt cô Bình!

Hoa Ngọc Thành trầm mặt, giúp cô xách máy vi tính, một cái tay khác cầm tay của cô, mang theo cô về phòng.

Trên hành lang rất an tĩnh, Cao Thanh Thu đi theo sau lưng anh, cảm giác tay của mình bị anh nắm thật chặt, cô nhìn lấy người đàn ông này, không có lên tiếng.

Vào cửa, Hoa Ngọc Thành đặt đồ đạc sang một bên, nhìn cô, hỏi ” Em muốn đi đâu?”

Những lời này của anh làm cho Cao Thanh Thu cảm thấy chua xót, ” Em cho là anh sẽ không trở lại nữa!”
Cô cũng không biết mình có thể đi nơi nào.

Rời xa Hoa Ngọc Thành, cô còn có chỗ nào có thể đi đây?

Vốn nghĩ Giang Châu là nhà của mình, nhưng nghĩ kỹ một chút, coi như trở về nơi đó, lại không có chỗ nào chân chính thuộc về cô?

Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu một cái, trong ánh mắt cô chứa đầy vẻ vô tội và bất đắc dĩ, giống như bị anh bỏ rơi.

Hoa Ngọc Thành nói: ” Anh không đi đâu hết.”

Chỉ có điều nhớ tới tình anh em nhiều năm như vậy đột ngột tan vỡ, cảm thấy tức không nhịn nổi, đi ra bên ngoài tĩnh tâm một chút

Anh vừa ra bên ngoài thì gặp xe của Kỷ Minh Viễn, hai người ngồi ở trong xe hơn nửa ngày.

Sau đó Kỷ Minh Viễn đi rồi, anh cũng trở về.

Kết quả vừa trở lại một cái, liền thấy Nhiếp Vân Đóa dám động tay động chân với vợ anh…

Cao Thanh Thu cúi đầu, trong lòng rất ủy khuất, nhưng mà, lòng tự ái bắt cô phải ngụy trang ra một vẻ ngoài mạnh mẽ lãnh đạm, ” Em làm sao mà biết được?”

Cô cảm thấy mình quá ỷ lại vào Hoa Ngọc Thành rồi.

Phụ nữ khi yêu đương vào liền sẽ biến thành kẻ ngốc, Cao Thanh Thu cảm giác mình bây giờ chính là như vậy.

Hoa Ngọc Thành nhìn thấy cô giả vờ lãnh đạm thờ ơ, nói: “Nếu như anh định đi, anh nhất định sẽ mang em theo!”

“Không phải anh vẫn đang tức giận chuyện của Đông sao?”

Cô đi theo sau lưng anh luôn rất thận trọng, sợ một lúc nào đó mình theo không kịp bước chân của anh.

Suy nghĩ lại cũng thật buồn cười.

Hoa Ngọc Thành đưa tay ra kéo cô vào trong ngực.

Cao Thanh Thu đẩy anh ra, lại bị anh càng thêm bá đạo ôm lấy, anh ấn xuống đầu của cô, xiết chặt cô vào trong lòng, trầm giọng nói: ” Anh rất giận Hoắc Chấn Đông. Anh coi cậu ta là anh em tốt, vậy mà…em cảm thấy anh nhìn thấy lá thư này, trong lòng có dễ chịu được không?”

Nhưng anh không hề giận lây sang Cao Thanh Thu.

Ở trong chuyện lần này, cho tới tận bây giờ anh cũng chưa từng trách cô.

Coi như Hoắc Chấn Đông thích vợ của anh thật,thì đó cũng là lỗi của cậu ta, không có quan hệ gì với vợ anh hết.

Bởi vì từ đầu tới cuối cô không làm gì hết, là chính anh dẫn sói vào nhà.

Đối với anh và cả những thứ thuộc về anh Hoắc Chấn Đông sẽ luôn có hứng thú cực lớn.

Cao Thanh Thu biết trong lòng Hoa Ngọc Thành không dễ chịu, dù sao đây cũng coi như là lần thứ hai Hoắc Chấn Đông phản bội anh rồi.

Cô cũng rất thương xót cho anh.

Cao Thanh Thu nói: ” Anh ta nói rồi, anh ta không hề có ý gì với em hết, hôm nay ở ngay trước mặt mọi người,anh ta còn mắng em, nói em là con bé quê mùa không biết chui ra từ xó xỉnh nào… Bằng không, anh cho rằng sao Nhiếp Vân Đóa lại chạy đến bắt nạt em? Cô ta cho là anh không cần em nữa, nhìn thấy Hoắc Chấn Đông đối xử với em như vậy cho nên mới nhân cơ hội tìm em gây sự.”

Vừa nhắc tới Nhiếp Vân Đóa và Hoắc Chấn Đông, Cao Thanh Thu liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Hoa Ngọc Thành nhíu mày một cái, lời nói của Cao Thanh Thu làm cho anh dừng một chút, không nghĩ tới Hoắc Chấn Đông… Lại còn làm loại chuyện này.

Anh nhìn Cao Thanh Thu, không truy hỏi ngọn nguồn,lồng ngực ấm áp dán sát vào cô, “Tốt rồi, đừng nóng giận, là do anh không tốt, không nên bỏ em lại một mình, để cho người khác bắt nạt em.”

Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, ánh mắt phá lệ thanh tỉnh, không hề bị đắm chìm trong sự ôn nhu của anh, ” Anh có muốn biết lúc Nhiếp Vân Đóa đánh em, trong lòng em nghĩ cái gì không?”

Hoa Ngọc Thành dừng một chút, hỏi: ” Thế em nghĩ gì?”

” Em nghĩ em không bao giờ muốn ở bên anh nữa.” Cao Thanh Thu hít một hơi, giận dỗi nói: ” Cô ta thích anh,anh còn che chở cho cô ta, đi dỗ dành cô ta. Anh tốt với cô ta như vậy, còn cần em làm cái gì? Anh đi mà lấy cô ta luôn đi.”

“…” Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, biểu tình trở nên nghiêm túc, bầu không khí quanh mình, cũng từ từ trở nên đông đặc.

Anh không thích nghe những thứ này.

Nếu như là bình thường, Cao Thanh Thu sẽ không dám nói gì, nhưng hôm nay không biết lấy dũng khí từ đâu ra.
Cô nhìn Hoa Ngọc Thành, nói: ” Em thật sự đã nghĩ như vậy! Nếu không phải nghĩ đến lúc cầu hôn em, anh ở ngay trước mặt bọn họ nói những thứ kia, em thật sự…”

“Thật sự gì?” Hoa Ngọc Thành nhìn lấy tiểu nha đầu này, luôn cảm thấy cô giống như đứa bé ngốc, nói câu nào cũng làm cho trong lòng của anh đau một cách mơ hồ.

Thật sự nghĩ không ra cứ để cái miệng nhỏ nhắn này liên thiên thì một giây kế tiếp,cô có thể nói ra những gì nữa.

Cao Thanh Thu cắn răng, lạnh lùng nói: “Thật sự không cần anh nữa! Muốn ly hôn, muốn chia tay, muốn biến mất trong thế giới của anh, sau đó tìm một người đàn ông khác sống qua ngày, mấy năm sau chúng ta gặp lại nhau trên đường, em ôm con của người khác…”

Cao Thanh Thu viết tiểu thuyết ngôn tình nhiều quá nên bị xàm theo luôn, nghĩ ra tình tiết cho câu chuyện của hai người như các mối tình cẩu huyết trong mấy bộ ngôn tình tổng tài.

Mỗi một câu cô vừa nói đều giống như tên độc xoáy sâu vào lòng Hoa Ngọc Thành.

Hoa Ngọc Thành không đợi nghe xong, trực tiếp cúi đầu xuống, chặn môi của cô lại.

Hoa Ngọc Thành không đợi nghe xong, trực tiếp cúi đầu xuống, chặn môi của cô lại.

Cô giẫy giụa, anh ép cô lên cửa, hôn đến đầu óc cô quay cuồng, mới buông cô ra, hung hãn mà nói ra hai chữ: ” Em dám!”

Cao Thanh Thu dựa vào cửa, nhìn thẳng anh, khiêu khích nói: “Sao em lại không dám? Đàn ông trên đời này đâu chỉ có mình anh, rời xa anh chẳng lẽ em không sống được nữa sao? Anh mà không yêu em, em đi tìm một người đàn ông biết yêu em.”

“…” Hoa Ngọc Thành thiếu chút nữa bị cô chọc tức hộc máu, nhưng lại không dám mắng cô, cái trán dán vào cô, thỏa hiệp nói: “Ngoan nào, là anh sai rồi, sao anh có thể không yêu em được chứ? Anh không phải là người yêu em nhất trên đời này sao?! Hôm qua anh đi tìm Nhiếp Vân Đóa, không phải là đi dỗ dành cô ta đâu, chẳng lẽ em không nhìn ra cô ta bị anh mắng xong rất ngoan ngoãn sao?”

Hoa Ngọc Thành cảm thấy cô vợ nhỏ của anh chính là một kẻ đại ngốc, có mấy lời, nhất định phải nói với cô thật rõ ràng thì cô mới hiểu được.

” Anh mắng cô ta Á? Sao em lại không nhìn ra nhỉ?” vậy mà Cao Thanh Thu vẫn không tin.

Hoa Ngọc Thành nói: ” Vậy thì để cô ta nói cho em biết đi ”

Bây giờ Hoa Ngọc Thành thật sự rất tức giận.

Cao Thanh Thu hừ hừ, “Vậy anh cũng phải buông em ra đã chứ.”

“Không buông.” Anh dính sát hơn vào cô, nhất định không chịu xê dịch. Hoa Ngọc Thành nắm tay cô, nói: “Không cho phép em nói những lời vớ vẩn đó nữa, cái gì mà rời xa anh, cái gì tìm người khác, còn muốn ôm con của người khác nữa? Lá gan của em cũng không nhỏ nhỉ?”

Dù là là tùy tiện nói một chút, Hoa Ngọc Thành cũng tuyệt đối không cho những thứ này được nói ra từ miệng cô.

Cao Thanh Thu nhìn lấy anh, đôi mắt ẩm ướt, ” Anh làm cho em đau lòng, tại sao lại không để cho em nói? Em cũng muốn làm cho anh đau lòng.”

“Được rồi!” Hoa Ngọc Thành đặt tay của lên ngực mình, để cho cô cảm giác được trái tim của anh đang nhảy lên. ” Hiện tại anh đang rất khó chịu rồi, em có cảm giác được không?”

“Không.” Cao Thanh Thu nói: “Không cảm giác được gì hết.”

“Đồ Không có lương tâm.” Hoa Ngọc Thành có chút bi thương nói. Anh nhìn Cao Thanh Thu, một tay sờ mặt cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, trịnh trọng nói: “Nếu như em thật sự làm như vậy, anh sẽ đau lòng mà chết, biết chưa?”

Cao Thanh Thu hừ một tiếng, không để ý tới anh.

Thật ra thì cô đã sớm mềm lòng…

Hoa Ngọc Thành nói: ” Anh đi xuống lầu xem thế nào.”

Anh biết chuyện này còn chưa thể kết thúc.

Cao Thanh Thu đi theo sau lưng anh rời khỏi phòng.

Trong phòng khách, Nhiếp Vân Đóa ngồi ở trên ghế sa lon, nửa bên mặt đều sưng vù, phát tát kia của Hoa Ngọc Thành, thiếu chút nữa làm gẫy xương quai hàm của cô ta.

Cô ta ngồi ở trên ghế sa lon, nũng nịu khóc, “Mẹ ơi, con đau quá.”

Cũng chỉ những lúc cần được bao che cô ta mới chịu gọi cô Bình là mẹ.

Cô Bình nhìn lấy Nhiếp Vân Đóa, cũng không nói lời nào.

Bà chẳng qua chỉ là một người giúp việc, thật ra cũng chẳng có quyền nói chuyện.

Hoắc Chấn Đông nghe được tin tức, đi xuống, cô Bình nhìn thấy anh ta, gọi “Hoắc Chấn Đông.”
Hoắc Chấn Đông nhìn lướt qua Nhiếp Vân Đóa, anh ta cũng đã nghe qua chuyện Nhiếp Vân Đóa bắt nạt Cao Thanh Thu, bị Hoa Ngọc Thành dạy dỗ một trận.

Anh ta ngồi xuống ghế sa lon, không có nói gì chỉ trích Nhiếp Vân Đóa mà lại quan tâm nói: ” Gọi bác sĩ tới xem một chút đi.”

Hoa Ngọc Thành cùng Cao Thanh Thu từ trên lầu đi xuống, liền nghe được Hoắc Chấn Đông giúp Nhiếp Vân Đóa tìm bác sĩ.

Trong con ngươi đen nhánh của Cao Thanh Thu có thêm mấy phần giễu cợt, không nghĩ lúc này Hoắc Chấn Đông còn rất quan tâm Nhiếp Vân Đóa, lại còn gọi bác sĩ cho cô ta.

Cao Thanh Thu nói: ” Em không muốn đi vào đấy đâu.”

Tránh để nhìn thấy hai người kia, cô sẽ sinh ra xung động muốn đánh người.

Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái, nắm tay cô, ” Có anh ở đây.”

Anh dắt Cao Thanh Thu vào cửa, Cao Thanh Thu nhìn thấy Hoắc Chấn Đông cùng Nhiếp Vân Đóa, ánh mắt rất lạnh giá, giống như nhìn kẻ thù truyền kiếp.

Không sai, chính là kẻ thù truyền kiếp!

Một kẻ giễu cợt cô, một kẻ muốn đánh cô…

Cao Thanh Thu vốn cho là Hoắc Chấn Đông cũng có có mặt tốt, nhưng bây giờ, cô bắt đầu căm ghét người đàn ông này rồi.

Anh ta cũng giống như Vũ Minh Hân, chỉ có thể dùng thân phận đi xác định vị trí người khác, một người đàn ông nông cạn không hơn không kém.

Thái độ lạnh lùng của Cao Thanh Thu làm cho sắc mặt Hoắc Chấn Đông tối xuống, thoáng vẻ u sầu.

Một giây kế tiếp, anh ta lại khôi phục trạng thái bình thường, ung dung hướng về phía Hoa Ngọc Thành hỏi: ” Sao cậu lại đánh Vân Đóa thành như vậy hả? Có phải hơi quá đáng rồi không hả?”

“Quá đáng sao?” Hoa Ngọc Thành nhìn lướt qua Nhiếp Vân Đóa, hỏi: “Ai cho cô cái quyền dám động tay động chân với Thanh Thu?”

Nhiếp Vân Đóa cúi đầu, “cô ta và Hoắc Chấn Đông dây dưa không rõ, làm cho anh đau lòng… Em tức không nhịn nổi, cho nên mới…”

“Con mắt nào của cô thấy vợ tôi cùng Hoắc Chấn Đông dây dưa không rõ?” Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Nhiếp Vân Đóa.

Nhiếp Vân Đóa ngẩng đầu lên, nhìn Hoắc Chấn Đông một cái, Hoắc Chấn Đông cũng đang nhìn cô ta.

Nhiếp Vân Đóa nhất thời cứng họng.

Hoắc Chấn Đông nhìn Hoa Ngọc Thành, “Một người phụ nữ thôi mà, chúng ta cùng Vân Đóa đều đã quen biết bao nhiêu năm, cậu có cần thiết phải quá đáng như vậy không?”

Cao Thanh Thu: “…”

Một người phụ nữ, anh ta là chỉ cô sao?

Thái độ của Hoắc Chấn Đông làm cho Cao Thanh Thu căm ghét thêm sâu mấy phần.

Hoa Ngọc Thành nhìn Hoắc Chấn Đông, ở trên phòng nghe Cao Thanh Thu nói Hoắc Chấn Đông bắt nạt cô anh còn không tin, hiện tại gặp được mới phát hiện, Hoắc Chấn Đông đây là… Vì muốn phủi sạch quan hệ cùng Cao Thanh Thu nên cố ý nhằm vào cô như vậy sao?

Anh nhìn Cao Thanh Thu, phát hiện Cao Thanh Thu đang rất bi thương.

Hoa Ngọc Thành nói: “Ngày mai tôi và Thanh Thu sẽ trở về, vì vậy trước khi tôi rời khỏi đây, tôi không muốn nhìn thấy cô ta ở nơi này.”

Hoa Ngọc Thành nói chuyện luôn rất có trọng lượng, nếu anh đã nói ra, thì đồng nghĩa với việc trực tiếp hình thành cục định.

Nhiếp Vân Đóa nhìn lấy Hoa Ngọc Thành, không nghĩ tới anh lại vì Cao Thanh Thu mà đuổi cô ta đi!

Phải biết, bởi vì quan hệ của mẹ cô ta, bọn họ đều phải cầu xin cô ta tới đây, nhưng bây giờ, lại muốn đuổi cô ta đi.

Nếu như cô ta tự đi vậy còn tốt.

Nhưng bây giờ là bị đuổi đi, Nhiếp Vân Đóa làm sao cũng không tiếp thụ nổi.

Cô ta nhìn về phía mẹ mình, “Mẹ nói gì đi chứ.”

Dựa vào cái gì để cho bọn họ bắt nạt cô ta như vậy!

Hoắc Chấn Đông nhìn Nhiếp Vân Đóa một cái, cũng không đợi cô Bình mở miệng, liền nói: “Lần này là anh gọi hai người về đây, nhưng bây giờ Ngọc Thành đã nói như vậy, vậy hai người đi đi.”

Hoắc Chấn Đông nghiêm mặt, anh ta đã lên tiếng thì đồng nghĩa với việc không có khả năng thay đổi rồi.

Nơi này là nhà của anh ta, anh ta có quyền để cho ai đi ai ở.

Nhiếp Vân Tiêu ngồi ở một bên, trầm mặc nhìn Hoa Ngọc Thành và Hoắc Chấn Đông cùng rời đi, vốn hắn định lấy chuyện lần này ra làm cho hai người này nổi lên va chạm, gây ra mâu thuẫn, nhưng mà… Hiện tại, bọn họ hình như lại đứng chung một chiến tuyến mất rồi!
Hoắc Chấn Đông không thích Cao Thanh Thu, đối với cô ngay cả một chút hứng thú cũng không có, bây giờ còn để cho Cao Thanh Thu ghét anh ta, Hoa Ngọc Thành hoàn toàn mất hết lý do tức giận.

Nhiếp Vân Tiêu vốn đang chờ chuyện này vỡ lở ra, hắn sẽ đi đến nhà họ Hoắc cáo trạng với thủ trưởng Hoắc, với sự coi trọng của ông ấy với Hoa Ngọc Thành thì Hoắc Chấn Đông sẽ không tránh được xui xẻo, làm sao có thể nghĩ đến, Hoắc Chấn Đông lại dễ dàng như vậy, hết thảy còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc.

Hoắc Chấn Đông gọi Hoa Ngọc Thành đến thư phòng, nói với Hoa Ngọc Thành: “Tôi đã xem lại camera nhưng nó lại hỏng một cách bất thường, tôi đang sửa rồi nhưng chắc phải hai ngày nữa mới sửa xong.”

Hoa Ngọc Thành nhìn Hoắc Chấn Đông, không có lên tiếng, Hoắc Chấn Đông nói tới chỗ này, Hoa Ngọc Thành đại khái liền biết được, chuyện này, quả thực không có liên quan gì đến Hoắc Chấn Đông.

Hoắc Chấn Đông nhìn lấy Hoa Ngọc Thành, “Tôi từng nói, tôi sẽ không bao giờ cướp cô ấy. Ngọc Thành, chúng ta là anh em tốt mà.”

Cho nên, anh ta sẽ không để cho bất kỳ ai phá hư tình cảm anh em của anh ta và Hoa Ngọc Thành

Trước anh ta đã từng làm ra những chuyện sai lầm, thật vất vả mới được Hoa Ngọc Thành tha thứ, Anh ta thực sự không muốn một lần nữa bị hành hạ như vậy.

Hoa Ngọc Thành hỏi nhỏ: “Chuyện này cậu định làm như thế nào?”

Người ghét Hoắc Chấn Đông, muốn hại anh ta không nhiều, bọn họ đều biết, chuyện này là ai làm.

“Để cho bọn họ trở về thôi.” Hoắc Chấn Đông nói: ” Chỉ là tôi sợ rằng cô Bình sẽ đau lòng thôi.”

Hai anh em nhà kia chắc sẽ không bao giờ về thăm cô ấy nữa.

Hoắc Chấn Đông vốn còn nghĩ, hy vọng cô Bình có thể bình yên dưỡng già, có thể hưởng thụ con cái hiếu thuận, hiện tại phát hiện, có những chuyện thật sự không thể cưỡng cầu được.

Hoa Ngọc Thành nhìn Hoắc Chấn Đông, biết anh ta vẫn là một người nặng tình.



Hoa Ngọc Thành cùng Hoắc Chấn Đông trò chuyện xong trở về phòng, Cao Thanh Thu đang tắm, anh đứng ở cửa, nghe trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, rất kiên nhẫn chờ đợi.

Cao Thanh Thu tắm xong đi ra, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đứng ở cạnh cửa, sợ hết hồn, ” Anh về rồi à?”

Hoa Ngọc Thành nhìn cô, nói: “Làm sao, không hy vọng anh trở lại à?”

Đáy mắt của anh có ánh sáng ôn nhu, Cao Thanh Thu thiếu chút nữa thất thủ, hậu tri hậu giác mà muốn bắt nguồn từ mình mà tức giận, kiêu ngạo nói: “Đừng cợt nhả, em còn tức giận đấy! Không muốn để ý đến anh nữa.”

Hoa Ngọc Thành cũng không nói gì.

Buổi tối, Cao Thanh Thu nằm ở trên giường, anh duỗi tay tới vòng lấy hông của cô, “Bảo bối.”

“…” Không nghe thấy gì hết, không nghe thấy gì hết.

“Bảo bối.” Hoa Ngọc Thành nằm ở bên cạnh cô, nhìn cô đầy ôn nhu, giống như là muốn gọi đến khi cô đáp lại mới thôi.

Anh gọi nhiều lần làm cho Cao Thanh Thu không nhịn được hỏi: “Làm gì?”

“Không có việc gì, anh chỉ muốn nghe em áp một tiếng.” Hoa Ngọc Thành hài lòng ôm lấy cô, “Bây giờ có thể ngủ.”

“…”

Cao Thanh Thu nhìn người nằm bên cạnh mình, không nhịn được nhíu mày một cái.

Mỗi lần rõ ràng vô cùng tức giận, nhưng chỉ cần nhìn gương mặt này, nhất thời liền cảm giác mọi tức giận đều không còn.

Đẹp trai quả thực là một cái tội!

Sáng hôm sau, Cao Thanh Thu cùng lúc Hoa Ngọc Thành rời giường, anh em nhà họ Nhiếp đã bị đưa đi từ bao giờ.

Trước khi đi, Hoắc Chấn Đông tìm Nhiếp Vân Tiêu nói chuyện.

Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành thu dọn hành lý, tài xế chờ ở cửa, người giúp việc đem hành lý của bọn họ đưa tới xe, cô Bình đứng ở một bên, nhìn lấy Hoa Ngọc Thành cùng Cao Thanh Thu, nói: “Ngọc Thành, Thanh Thu, xin lỗi hai cháu, lần này làm hai cháu chịu phiền toái rồi.”

Hoa Ngọc Thành nói: “Chuyện này không có liên quan gì đến cô hết, cô không cần phải bận tâm.”
Cô Bình than thở, nghĩ đến hai đứa con này bà cũng rất bất đắc dĩ. Bà cũng không biết tại sao, con bà lại hận Hoắc Chấn Đông đến như vậy, lúc nào cũng cảm thấy Hoắc Chấn Đông thiếu nợ bọn họ cái gì.

Cao Thanh Thu nhìn cô nói, ” Bọn cháu đi về đây ạ.”

Cô Bình nói: “Có thời gian rảnh rỗi thì về đây nhé.”

Cao Thanh Thu nói: ” Chắc cháu Sẽ không trở lại đây nữa đâu ạ.”

Cô đã bị Hoắc Chấn Đông làm cho tức chết rồi.

Hôm qua cô đã nói rồi, sau này cô sẽ không bao giờ tới nơi này nữa.

Hoắc Chấn Đông đứng ở cửa, nghe thấy lời của Cao Thanh Thu, trong ánh mắt thoáng qua một vết đau đớn, biết cô đã thật sự hận mình thật rồi.

Hoa Ngọc Thành mở cửa xe, nói với Cao Thanh Thu: “Lên xe đi.”

Cao Thanh Thu khom người, lên xe, Hoa Ngọc Thành dùng tay giúp cô cản nóc xe, sợ cô bị đụng.

Hoắc Chấn Đông đứng ở sau cửa, nhìn bọn họ rời đi, vốn muốn tạm biệt bọn họ, sau đó suy nghĩ một chút, vẫn nên tránh mặt như thế này thì hơn.

Ngược lại sau này trong thế giới của cô ấy mình cũng chỉ là một kẻ làm người ta chán ghét.

Sau khi Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu rời đi, Hoắc Chấn Đông trở về phòng, ngồi xuống ghế, nhắm hai mắt lại, nhớ lại lúc trước, khi anh ta vừa quen biết Cao Thanh Thu…

Cô là một cô gái tốt đẹp như thế, là ánh mặt trời rực rỡ, mà anh ta… Chỉ là một kẻ bẩn thỉu mang đầy tội lỗi, luôn làm cho người ta chán ghét, anh ta vẫn nên cách xa cô một chút.



Máy bay hạ cánh, Lý Sơn tới đón bọn họ, năm trước, dịp Tết Nguyên Đán, Lý Sơn cũng không có nghỉ phép, năm nay mới về đón tết cùng người nhà.

Cao Thanh Thu nhìn thấy Lý Sơn, nói: “Lý Sơn, hình như anh béo lên rồi.”

“…” Lý Sơn trừng cô một cái, “Im miệng.”

Anh ta cũng đâu muốn béo lên, chỉ tại mấy năm không có trở về nhà, bước sang năm mới rồi, người nhà của anh ta đều xúm vào tẩm bổ cho anh ta.

Cao Thanh Thu cười cười rồi lên xe, trở lại Giang Châu, tâm tình của cô thoáng cái liền khá hơn.

Xe chạy ở đường xe lên, Hoa Ngọc Thành nhìn thấy nụ cười trên mặt vợ mình,anh hỏi “Không tức giận nữa à?”

“Ai nói?” Cao Thanh Thu lập tức biến thành bộ dáng nghiêm túc, nói: “Em Còn tức giận đây này!”

Lý Sơn tò mò hỏi: “Ngài Hoa lại làm gì chọc cô giận rồi à?”

“Có thể là bị hỏng rồi.” Cao Thanh Thu nhìn lấy Hoa Ngọc Thành, cũng không giấu giếm, ” Anh ấy giúp người khác bắt nạt tôi! Có người phụ nữ thích anh ấy, anh ấy còn đối xử rất tốt với người ta nữa kìa.”

“…”???

Hoa Ngọc Thành một mặt ngu dốt, nhưng mà anh tốt với người phụ nữ khác lúc nào vậy chứ?

Nhất là nghe Cao Thanh Thu nói xong, Lý Sơn cũng không nghi ngờ, “Ngài Hoa à, anh làm vậy quá đáng rồi đấy!”

Hoa Ngọc Thành không nói rõ ràng, cũng lười giải thích.

Tính toán một chút, ai bảo bà xã của anh đáng yêu như thế, cô ấy nói cái gì cũng đúng.

Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, nói: “Thật ra thì Hoắc Chấn Đông…”

Anh cảm thấy anh cần phải giải thích hộ Hoắc Chấn Đông một chút.

“Hiện tại em không muốn nghe ai nhắc đến tên của anh ta.” Cao Thanh Thu một mặt lạnh lùng, mà tốt nhất sau này anh cũng đừng nhắc đến cái tên này ở trước mặt em nữa.”

“…”

“…”

Hoa Ngọc Thành xoa xoa đầu của cô, nếu cô đã không muốn nghe, anh cũng không nhắc nữa!



Về đến nhà, người giúp việc dọn đồ đạc vào phòng cho bọn, Hoa Ngọc Thành đứng ở một bên, nhìn lấy Cao Thanh Thu lười biếng nằm trên ghế sa lon từ lúc trở về đến giờ, ” Em ngủ chán mắt ở trên máy bay rồi mà giờ còn ngủ nữa hả?”

“Ừm.” Cao Thanh Thu cảm thấy mình gần đây lười biếng vô cùng, có thể ngủ cả ngày cũng được.

“Heo.” Hoa Ngọc Thành nhìn cô, nói: “muốn ngủ thì lên trên giường mà ngủ.”

Cao Thanh Thu nhìn người giúp việc vẫn còn đang thu xếp đồ đạc, Hoa Ngọc Thành thần giao cách cảm phân phó: ” Cô đi xuống trước đi.”

Người giúp việc gật đầu một cái, đi ra ngoài.

Cao Thanh Thu đứng lên, Hoa Ngọc Thành giúp cô cởi áo khoác xuống, bỏ qua một bên, thấy cô mặc áo lông, liền nằm trên giường, ôm lấy gối, “Về nhà thật vui vẻ.”
Hoa Ngọc Thành nhìn thấy Cao Thanh Thu nằm sấp ở trên giường, cái eo mềm mại của cô hiển hiện trước mắt anh, làm cho anh không tự chủ dời đi tầm mắt, đè nén xuống ham muốn với cô, “Ngủ đi.”

Nói xong anh đi dọn dẹp đồ đạc mà người giúp việc mới vừa rồi còn chưa dọn dẹp xong, Cao Thanh Thu nằm ở trên giường, nhìn người đàn ông toàn năng của mình, hỏi: “Ngày mai không phải bắt đầu đi làm lại sao?”

Hoa Ngọc Thành gật đầu, “ừ.”

Cao Thanh Thu tựa vào trên gối, đáp một tiếng, “Ồ.”

Hoa Ngọc Thành nhìn thấy Cao Thanh Thu dùng ngữ rất ôn nhu nói chuyện với mình, “Không giận anh nữa hả?”

Chủ động nói chuyện với anh, xem ra, trở về tới nhà, tâm tình của cô đã tốt hơn nhiều.

Sự thật chứng minh, Cao Thanh Thu là một người yêu gia đình.

Hoa Ngọc Thành nói vậy làm cho Cao Thanh Thu cứng đờ. Cô vùi mặt vào trong gối, không nói gì.

Hoa Ngọc Thành: “…”

Đây là cái gì thế này?

Anh dọn dẹp xong, trở lại trên giường, nhẹ nhàng vén chăn lên, nhìn thấy Cao Thanh Thu nằm ở giữa giường, cô nhắm mắt lại,lông mi đĩnh kiều ngừng ở trên ánh mắt.

Cũng không biết có phải là độ chăm sóc quá tốt hay không, hay là thiếu nữ nhà anh càng lớn càng đẹp mà khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không tìm được một chút tỳ vết nào, thoạt nhìn so với lúc trước càng thêm tinh xảo.

Vừa nằm xuống không bao lâu Cao Thanh Thu đã thật sự ngủ thiếp đi.

Hoa Ngọc Thành ôn nhu nhìn lấy cô, cũng không đánh thức cô dậy, chẳng qua chỉ không tự chủ dương khóe miệng lên.

Anh tìm tay của cô ở trong chăn, cầm trong bàn tay mình, nắm tay cô chìm trong cảm giác bình yên đến lạ, mãi đến khi Lý Sơn đến tìm anh.

Hoa Ngọc Thành đứng lên, đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Khi Cao Thanh Thu tỉnh ngủ đã là buổi chiều, nhận được điện thoại của Dao Dao, “Thanh Thu, cậu đi chơi về rồi hả? Buổi chiều đi ăn cơm với mình không?”

Cao Thanh Thu nhìn đồng hồ, mắt chớp chớp, mới trả lời một câu, “Được.”

Rất lâu không có trở lại, có bạn hẹn, Cao Thanh Thu tự nhiên đáp ứng.

Cô từ trên giường đứng lên, đổi quần áo nhẹ nhàng, bên này không lạnh như ở Thủ đô, quần áo có thể mặc ít hơn một chút.

Hoa Ngọc Thành đang ở trong phòng khách nói chuyện với bà Hoa, Cao Thanh Thu từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy bà Hoa, chủ động nói: “Mẹ.”

“Thanh Thu.” bà Hoa mỉm cười nhìn về phía cô, “Qua đây để cho mẹ nhìn con một chút nào, xem gầy béo thế nào rồi?.”

bà Hoa nhìn Cao Thanh Thu đầy yêu thương như nhìn thấy con gái ruột của mình vậy.

Cao Thanh Thu đi tới, ngồi xuống bên cạnh bà Hoa, gần đây bà Hoa đánh giá cô, giống như đánh giá đại bảo bối trong nhà, ” Mẹ nghe nói lúc ở thủ đô, Ngọc Thành bắt nạt con có phải không?”

Đương nhiên là nghe Hoa Châu Du nói.

Hoa Ngọc Thành có chuyện gì, Hoa Châu Du chưa bao giờ giúp em trai mình giấu giếm, đều ngay lập tức nói cho mọi người trong nhà.

Cao Thanh Thu theo bản năng mà nhìn Hoa Ngọc Thành một cái, gật đầu, ” Vâng ạ.”

“…” Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, dường như muốn kháng nghị, nhưng suy nghĩ một chút thì cứ như vậy đi.

bà Hoa nói: “Đánh chết nó đi, không biết thương vợ một chút nào. Lúc trước nó ở trong quân ngũ, nó quản lính quen rồi, nó là như vậy đấy, con đừng để ở trong lòng, mẹ đã thay con dậy dỗ nó rồi.”

Mặc kệ bà Hoa có thật sự mắng Hoa Ngọc Thành hay không, nhưng thái độ của bà cũng làm con dâu phải ấm lòng.

Cao Thanh Thu cười một tiếng, nói: “Bạn con hẹn con ra ngoài ăn cơm, con muốn xin phép đi ra ngoài một chút”

Hoa Ngọc Thành nhìn cô, “Vừa trở về liền đi ra ngoài? Không ở trong nhà ăn cơm cùng mẹ đi?”

Cô cũng không thương lượng với anh, vừa về đã đi chơi, Hoa Ngọc Thành có thể cảm giác được, vợ mình còn chưa hết giận.

Đọc tiếp chương 887 tại đây:
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom