• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • CHƯƠNG 202 CHỈ MUỐN QUÊN EM ĐI

CHƯƠNG 202: CHỈ MUỐN QUÊN EM ĐI

Lê Minh Tùng suýt chút nữa đã thốt ra câu đó, nhưng sau đó lại kiềm chế không nói ra, đối phương dù sao cũng là Phương Mẫn, là em gái ruột của Phương Thu, "Phương Mẫn, cô ấy sẽ không sẽ không sao đâu, em hãy tin anh."

"Thật sao?"Phương Mẫn không tin hỏi lại, cũng khiến anh dù đang trong tình thế cấp bách tin tưởng vào Phương Mẫn.

"Đúng vậy, Phương Mẫn, nói cho anh biết vị trí của em đi, giờ em đang ở đâu?" Lê Minh Tùng cúi đầu nhìn đồng hồ, anh đang vội đến Ngu Mỹ gấp.

"Em đang ở đường XXX, anh rể, có chuyện gì sao?Nếu có chuyện gì thì anh hãy nói ra, chỉ cần anh cam đoan chị gái em không xảy ra chuyện, thì chuyện gì có thể giúp em sẽ giúp anh."

Lê Minh Tùng nhẩm tính, đường XXX khá gần với bệnh viện nơi ba con anh đang ở, vì vậy, cũng không suy nghĩ gì thêm liền nói với Phương Mẫn địa chỉ của bệnh viện, bảo cô đến đây ngay lập tức.

"Được, anh rể, em đến đó ngay đây."

Lại hút thêm một điếu thuốc nữa, dặn dò người y tá vài câu xong, Lê Minh Tùng liền chạy về phía cửa chính của bệnh viện, kỳ thực, bọn trẻ sắp được kiểm tra xong rồi, anh hoàn toàn có thể đưa bọn chúng đi, chỉ là đưa cả Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đi đến Ngu Mỹ không tiện, hơn nữa, bây giờ cũng không kịp nữa, cho nên ngoài cách để Phương Mẫn giúp anh trông bọn trẻ một chút ra anh chẳng thể nghĩ thêm được cách nào khác được.

Nhưng anh nào có ngờ được rằng, chuyến đi này của mình đã vô tình đẩy bọn trẻ vào chỗ nguy hiểm.

"Anh rể, em đến rồi, có chuyện gì vậy?" rất nhanh, chiếc xe Beetle của Phương Mẫn đã đỗ ngay bên cạnh Lê MinhTùng trước cổng chính bệnh viện, cô ta hạ cửa kính xe xuống, hướng đuôi mắt long lanh kiêu diễm nhìn Lê Minh Tùng.

"Giúp anh chăm sóc Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh một lát, bọn trẻ rất ngoan, chúng đang làm kiểm tra sức khỏe trong bệnh viện, kiểm tra xong em giúp anh đưa bọn trẻ về biệt thự được không?"

"Không thành vấn đề, anh rể, nếu anh có việc thì cứ đi trước đi, em đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ."Phương Mẫn vỗ ngực cam đoan, Lê Minh Tùng lúc này mới yên tâm rời đi.

Nhưng trong lòng anh vẫn lo lắng về chuyện cổ phần của công ty, anh không biết Ngu Mỹ liệu có cho anh thêm một cơ hội không, nhưng hiện tại anh cũng chỉ có thể chờ đợi mà thôi.

Lái xe đến thẳng Ngu Mỹ, nhưng lúc xe của anh đỗ trước cửa chính của tòa nhà Ngu Mỹ, thì đài trong xe phát đến một tin tức chấn động: cổ phần của tập đoàn Lê Thị đang rớt giá nghiêm trọng, có người đang bán tháo một lượng lớn cổ phần của tập đoàn này.

Máu dồn lên não, Lê Minh Tùng chỉ cảm thấy trời đất như đang quay cuồng, đầu anh rất đau, ngồi trong xe chậm rãi bấm số điện thoại của giám đốc tài chính của công ty, "Nói đi, nếu không có tiền, cứ tụt dốc như vậy, thì công ty còn có thể duy trì trong bao lâu nữa?"

Còn chưa nói chuyện xong thì điện thoại anh lại có tin nhắn đến, trong thời khắc này, anh buộc phải để tâm đến những thứ có khả năng mang đến thông tin cho mình, nên liền dừng cuộc điện thoại trong tay mở đoạn tin nhắn kia ra.

Ngay lập tức, vẻ mặt vốn đã vô cùng căng thẳng của anh sau khi đọc dòng tin nhắn kia xong lại càng trở lên u ám hơn, anh không dám tin, cứ nhìn dòng tin nhắn kia mà quên mất mình đang nói chuyện với giám đốc tài chính. Vị giám đốc tài chính kia không nhận được tín hiệu gì từ đầu giây bên kia nữa bắt đầu gọi to. "Tổng giám đốc… tổng giám đốc… anh còn đó không?"

Anh còn ở đó không?

Anh thà rằng mình không ở đó còn hơn.

Giờ phút này đây, bầu trời của người đàn ông cũng sụp xuống.

Nội dung của bức thư là: anh rể, đã có kết quả kiểm tra máu của bọn trẻ rồi, anh rể, sao em cảm thấy anh, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh dường như không có chút quan hệ huyết thống nào cả vậy, nhóm máu của anh là nhóm máu A, trong khi bọn trẻ cả hai đều mang nhóm máu B.

Trong lòng anh bỗng giật nảy lên, bỗng nhiên nhớ đến chuyện bản thân từ đầu đến cuối vẫn không tin Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con của mình, chỉ khi Thanh Thu khẳng định bọn trẻ là con của anh, anh mới tin.

Anh thậm chí còn chẳng nhớ nổi đêm đầu tiên anh ngủ cùng Thanh Thu.

Anh chẳng nhớ được cái gì cả.

Anh nhìn đoạn tin nhắn mà mất hồn một lúc lâu, nhóm máu của anh là nhóm máu A, trong khi bọn trẻ lại mang nhóm máu B, trời ơi, anh đã bị Trọng Thanh Thu lừa gạt rồi.

Ngu Mỹ rốt cuộc cũng không đi được, người ta đã quăng cổ phiếu của anh đi rồi, anh có vào cũng sẽ bị đuổi đi một cách nhục nhã mà thôi, lặng lẽ ngồi trong xe, xoa xoa huyệt Thái Dương, tất cả mọi chuyện giống như một hòn núi đè nặng lên anh vậy, lát sau, anh đã buồn rầu gửi một tin nhắn đến Phương Mẫn: "Đưa chúng đi đi, anh không muốn nhìn thấy chúng nữa."

Anh thật không ngờ rằng, anh làm như vậy đã vô tình đẩy con gái ruột của mình vào chỗ nguy hiểm, nhanh chóng đi lên tầng cao nhất của tòa nhà, Lê Minh Tùng chỉ muốn nhanh chóng cứu Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ra, không thấy Thanh Thu đâu nữa, hai ngày đó anh bận rộn đi tìm Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, nên liền giao cho Bùi Minh Vũ chăm sóc cho sự an nguy của Thanh Thu, anh không hề biết Thanh Thu đã xảy ra chuyện rồi.

Điện thoại di dộng kêu “tinh”, đó là một ám hiệu, là Sa Duy Hân phái người đến cứu rồi, chỉ cần anh tìm thấy bọn trẻ, sau đó ngồi trên máy bay trên tầng thượng là có thể rời xa nơi thị phi này, anh ta đã điều tra ra, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đều đang ở trong tòa nhà này.

Sải những bước chân dài nhanh chóng đi đến cầu thang của tòa nhà, ánh mắt điềm tĩnh không ngừng quan sát phía trước, nơi đó thỉnh thoảng có tiếng rì rầm, có vẻ như trước mặt có người.

Điều này khiến anh không dám đi quá nhanh, nếu bị phát hiện, chỉ e không thể dễ dàng cứu Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ra được.

Ở trong phòng theo dõi, người đàn ông buồn ngủ cứ liên tục dụi dụi mắt, sau đó liền hoảng hốt nhìn về phía màn hình theo dõi, ngày nào cũng thế, những thứ nhìn thấy đều là hàng ngàn màn hình theo dõi khác nhau, vốn chẳng có gì khác thường xảy ra, điều đó khiến anh ta hơi lười quan sát. Nhưng khi ánh mắt anh ta nhìn về phía cầu thang giữa tầng ba và tầng bốn của tòa nhà, thì người đàn ông cùng Phương Mẫn quay về kia đã lọt vào tầm mắt của hắn, chỉ có điều không có Phương Mẫn đi bên cạnh. Người đàn ông hoảng hốt, vội vàng cầm bộ đàm lên, "Các đơn vị chú ý, Lê Minh Tùng đang ở đầu cầu thang tầng bốn, cô chủ không có ở đó, cô chủ không có ở đó."

Tất cả mọi người trong viện đều nghe thấy, nhanh chóng tụ lại với nhau, "Có phải anh ta đã phát hiện ra hai bé gái rồi đúng không?"

"Không biết."

"Làm sao bây giờ?"

"Đi lên trước đã, xem tình hình thế nào rồi tùy cơ ứng biến." Chẳng ai đoán được Lê Minh Tùng lên trên tầng trên làm gì, cũng có thể chỉ là muốn lên sân thượng hút điếu thuốc, mọi khả năng đều có thể xảy ra, nếu như bọn họ làm phiền bạn trai của cô chủ thì cũng không hay.

Rất loạn.

Mấy người gật gật đầu với nhau, sau đó liền nhanh chóng xông vào trong phòng.

Ở bên dưới lầu, Lê Minh Tùng thoáng nghe thấy có tiếng nói và tiếng bước chân vọng lại, xem ra bộ phận giám sát ở đây đã phát hiện ra anh rồi.

Tiện tay lấy khẩu súng lục vô thanh vô hình trong ống tay áo ra, bắn một phát hướng thẳng về phía màn hình giám sát ở đối diện, sau đó nhanh chóng đi lên trên lầu, tiếng bước chân của anh khiến cho Thanh Thu đang đi phía trước giật thót, cô cứ ngỡ rằng người ở phía sau đang truy đuổi mình.

Cô hoàn toàn không biết người đó chính là Lê Minh Tùng.

Lầu nhỏ trên tầng năm, đi ba, năm bước chân đã đến nơi.

Trọng Thanh Thu cúi đầu, bộ dạng hiện tại của cô thoạt nhìn rất giống A Yến, cô tạm thời sẽ an toàn nếu nói ít và không để người khác nhìn thấy mặt mình.

"Ai?"Cả tòa nhà chỉ có tầng này là có người canh chừng, người đàn ông nghe thấy tiếng chân của cô liền trầm giọng quát.

Trọng Thanh Thu không lên tiếng, chỉ quay về phía người đó gật gật đầu, tóc dài vẫn che cả mắt, người đàn ông kia lập tức quay ra nhìn Trọng Thanh Thu, "Là A Yến à, lên đây làm gì thế?" Bọn họ vẫn không hề biết sự tồn tại của Lê Minh Tùng sau lưng Trọng Thanh Thu, chỉ muốn nhân lúc A Yến đang ở một mình trêu cô nhóc này một chút, gặp nhau mà không trêu đùa một chút thì chẳng phải rất đáng tiếc sao, cô gái ngực to.

Tay Trọng Thanh Thu nhẹ nhàng vuốt tóc, hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói: "Cô chủ bảo tôi lên xem hai đứa bé kia." Nhưng thực ra, Phương Mẫn và Lê Minh Tùng lại đang ở… đang ở…., đợi đến lúc Phương Mẫn xuất hiện, thì cô và bọn trẻ cũng rời xa nơi đây rồi.

"À, vậy mau đi đi, đi nhanh về nhanh, anh đợi em quay lại." Người đàn ông kia không hề nghi ngờ, anh ta giống như bùa hộ mệnh để Thanh Thu đi về phía hành lang tầng năm an toàn. Có điều, cô không biết bọn trẻ đang ở trong phòng nào, lúc này cũng không thể hỏi hai người đàn ông kia được, nếu Phương Mẫn bảo cô tới, thì không thể nào không nói cho cô biết phòng của bọn trẻ, nếu bây giờ cô hỏi sẽ bị bại lộ, mà không hỏi thì cũng chẳng thể nào biết được.

Cứ đi thẳng về phía trước từng bước một, chân cô giống như đang đeo trì lên vậy, mỗi bước đi đều nặng vô cùng.

Không thể nói chuyện, cũng không được để lộ ra kẽ hở, lỗ tai cô dỏng lên tập trung hết sức để nghe thấy âm thanh phát ra từ từng căn phòng trên tầng nhà này.

Cách âm rất tốt, quả thực rất khó để nghe thấy âm thanh gì, từ khi bước lên đây, cô không nghe thấy bất cứ một tiếng động gì hết.

Vẫn tiếp tục đi về phía trước, phỏng đoán bọn trẻ hẳn là đang ở trong những gian phòng ở trong cùng, cho nên khi đi đến đây, cô bắt đầu cẩn thận quan sát hơn.

Đột nhiên, cô nghe thấy âm thanh phát ra từ một gian phòng, âm thanh này cực nhỏ, nếu không để ý rất khó có thể nghe thấy được, không suy nghĩ thêm nữa, đoán chắc là căn phòng này rồi, nếu đúng thì coi như cô may mắn, còn nếu sai thì coi như cô đen đủi đi, cứ liều một phen, đúng lúc cô định mở cửa phòng ra, thì sau lưng đột nhiên vọng đến tiếng quát chói tai, "Đứng lại... "

Tức thì, sau lưng cô bắt đầu có tiếng đánh nhau, cô quả thực không biết là ai đến, những lúc như thế này cũng không rảnh rỗi để coi, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi đây,càng ở đây lâu thêm một giây, cô càng có cảm giác mình như đang ngồi trên gai nhọn vậy.

Cô đặt tay lên chốt cửa, nhẹ nhàng xoay, cửa mở ra kêu "Két" một tiếng, quả nhiên cửa không khóa.

Kỳ lạ thật, nếu như đang giam giữ hai đứa trẻ, thì không thể nào không khóa cửa lại được, cô nhất định đã đoán sai rồi, quay người rời đi, cô phải nhanh chóng tìm ra được bọn trẻ. Nhưng khi bước chân cô vừa chuẩn bị quay đi, thì lại có âm thanh phát ra sau lưng, âm thanh đó thu hút cô, khiến cô nhanh chóng quay đầu lại, đồng thời cũng đưa tay bật công tắc đèn bên cạnh cửa. Trong phòng lập tức sáng lên, không quan tâm đến bất cứ điều gì hết, trước tiên phải đi tìm bọn trẻ đã, cô và bọn trẻ phải ở bên cạnh nhau.

Trong góc phòng, Trọng Thanh Thu rốt cuộc cũng nhìn thấy hai đứa nhỏ, nước mắt ngay lập tức trào ra, mới chỉ có vài ngày không gặp vậy mà Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đã gầy đi mất rồi, hai đứa trẻ ngước đầu, tội nghiệp nhìn về phía cô, nhưng bởi vì cô đang để mái dài che mắt, bởi vì cô đang mặc trên người bộ đồng phục của người hầu, nên chúng chẳng thể nào nghĩ cô là mẹ mình, hai đứa trẻ lại cúi đầu, không quan tâm đến cô.

"Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh..." Cô cố gắng khẽ kêu tên bọn trẻ, giọng nói mang theo chút kích động, cách xa lâu như vậy, cô cuối cùng lại có thể nhìn thấy con của mình rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom