• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chương 557: Gây rối (2)

Đinh Tuấn Phong nhìn thấy cô nhân viên hấp tấp xông vào, sắc mặt lập tức tối sầm lại.

Những nhân viên này chút lễ nghi cơ bản cũng không có, làm gì có chuyện lỗ mãng xông vào văn phòng ông chủ như vậy?

Nhưng Đinh Tuấn Phong biết uy danh của mình không cao bằng Vương Vĩ, hơn nữa hắn cũng là một người có dã tâm, vẫn cần xây dựng hình tượng hiền lành trước mặt nhân viên.

Cho nên hắn rất giỏi che giấu thái độ của mình, cười híp mắt nhìn cô nhân viên.

“Nói đi, có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Ông chủ, bên ngoài đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, bọn họ xé mất bức ảnh tuyên truyền của Rocket Girls rồi, còn chặn ở cửa ra vào, không chịu đi cũng không cho người khác vào.”

Cô nhân viên sắc mặt tái nhợt, vội vàng nói.

“Rất nhiều người cái gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt Đinh Tuấn Phong thay đổi, trầm giọng nói, lập tức đứng lên đi đến bên cửa sổ rồi nhìn xuống dưới.

Ngay lập tức, thân thể Đinh Tuấn Phong cứng đờ, sắc mặt u ám.

Một đám người đông nghịt vây lấy cửa hàng, những người này chặn ở cửa không đi vào cũng không rời đi, gần như đã chặn hết cửa lớn của Mỹ phẩm thành phố Liễu, khiến những người bên ngoài muốn vào mua đồ cũng không vào được.

“Láo xược, những người này là ai?”

Đinh Tuấn Phong giận dữ quay người đi đến đại sảnh tầng một.

Cô nhân viên đó cũng cất bước đi theo sau Đinh Tuấn Phong.

“Mấy người là ai, tại sao lại chặn ở cửa Mỹ phẩm thành phố Liễu chúng tôi!”

Đinh Tuấn Phong đến đại sảnh, nhìn thấy cửa hàng bị chặn đứng thì cảm thấy vô cùng bực tức, suýt nữa không thở được.

Mỹ phẩm thành phố Liễu cũng đã khai trương một tuần, chưa bao giờ xuất hiện tình trạng thế này.

“Ông chủ.”

“Đinh tổng.”

Mấy nhân viên nhìn thấy Đinh Tuấn Phong xuất hiện giống như tìm được người đáng tin cậy, vội vàng chạy đến nghênh đón, sắc mặt ai cũng tái nhợt.

“Anh là ai? Chúng tôi cứ ở đây, anh quản được à!”

Có người không phục hỏi ngược lại.

“Hừ, tôi là ông chủ ở đây, các anh chặn cửa hàng tôi, lẽ nào còn hùng hồn như vậy? Mau chóng rời khỏi đây đi, không thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Đinh Tuấn Phong hùng hổ nói, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người.

Nếu là trước đây, người bình thường bị hắn nhìn như vậy đều sẽ lùi bước.

Nhưng lần này, những người này không chỉ không lùi bước, ngược lại ai cũng quay ra nhìn chằm chằm vào mặt hắn.

Lần này, Đinh Tuấn Phong kinh ngạc không kịp trở tay.

Hắn không ngờ rằng khi bản thân nói ra thân phận, những người này đều không hề sợ hãi, ngược lại còn giống như nhìn thấy con mồi, mắt ai cũng sáng rực lên nhìn chằm chằm vào hắn.

Ánh mắt này khiến Đinh Tuấn Phong cảm thấy hoảng hốt.

“Ông chủ?”

“Anh chính là ông chủ ở đây à?”

“Các anh em, tìm được ông chủ rồi, chính là hắn, đồ ăn cây táo rào cây sung, mọi người đánh hắn đi!”

“Hay lắm, thì ra chính là nói anh, một tên lòng lang dạ sói, xử hắn đi!”

“Ôi trời, các anh dừng tay, tôi báo cảnh sát rồi!”



Mấy người cầm đầu nghe thấy Đinh Tuấn Phong nói vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, lớn tiếng hô vài câu rồi dẫn đầu xông lên, vung nắm đấm về phía Đinh Tuấn Phong, những người khác cũng nháo nhào đi theo.

Trong chớp mắt, Mỹ phẩm thành phố Liễu rơi vào tình trạng hỗn loạn, thỉnh thoảng có vài câu chửi rủa, kèm theo tiếng kêu la thảm thiết và rên rỉ của Đinh Tuấn Phong.

“Mau đi gọi Vương tổng!”

Đinh Tuấn Phong ôm đầu, vẻ mặt chật vật, lớn tiếng ra lệnh với nhân viên cửa hàng.

Nhưng ngay sau đó hắn lại bị đám người vây lại.



Câu lạc bộ tư nhân Đệ Nhất Thiên Đường.

Mấy người Vương Vĩ, Khổng Huy và Giang Phong đang vui chơi hưởng thụ trong phòng Vip.

Lúc này Vương Vĩ đang trái ôm phải ấp, mặt tràn đầy sự vui vẻ, giống như một đóa hoa cúc đang nở rộ.

“Tinh tinh tinh.”

Ngay lúc này, điện thoại của Vương Vĩ đột nhiên reo lên.

Khẽ đẩy ra hai người phụ nữ trong long ra ngoài, Vương Vĩ tỏ vẻ khó chịu nghe điện thoại.

“Alo, ai vậy?”

“Vương tổng, không hay rồi, cửa hàng bị người ta chặn, Đinh tổng cũng bị người ta đánh, anh mau đến xem đi.”

Vừa mở máy, một âm thanh hốt hoảng truyền tới.

Sắc mặt Vương Vĩ cũng bỗng chốc trở nên u ám.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Tôi quay lại ngay bây giờ!”

Trong lòng Vương Vĩ căng thẳng, ý thức được có thể đã xảy ra chuyện liền trầm giọng nói.

Mà bộ dạng này của ông ta dĩ nhiên cũng rơi vào tầm mắt của Khổng Huy và Giang Phong.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Khổng Huy thản nhiên nói, ánh mắt không chút biểu cảm nhìn Vương Vĩ.

Vừa nãy Khổng Huy đã nhìn thấy sự thay đổi sắc mặt của Vương Vĩ, nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì ông ta không biết.

Nhưng không biết không có nghĩa là không đoán được, vào lúc này, chuyện có thể khiến Vương Vĩ biến đổi sắc mặt như vậy, ngoài Mỹ phẩm thành phố Liễu xảy ra chuyện thì còn có chuyện gì khác?

“Khổng thiếu gia, bên cửa hàng có vài vấn đề, nhưng không lớn lắm, tôi lập tức đi giải quyết!”

Nghe giọng nói bất mãn của Khổng Huy, trong lòng Vương Vĩ lập tức trở nên căng thẳng, mồ hôi lạnh trên trán cũng chảy đầm đìa, vội vàng cẩn thận đưa tay đảm bảo.

Tuy nhân viên cửa hàng nói trong điện thoại là rất nghiêm trọng, nhưng dù sao Vương Vĩ cũng không tận mắt nhìn thấy, dĩ nhiên không biết được mức độ nặng nhẹ của sự việc.

Lúc này, ông ta không thể nói với Khổng Huy tình huống cụ thể.

Nhỡ đâu đó chỉ là một chút xung đột nhỏ, ông ta lại nói là chuyện rất nghiêm trọng thì không phải tự rước phiền phức cho mình sao?

Nếu chuyện nghiêm trọng, mà ông ta nói là nhỏ, cũng là đang lừa gạt Khổng Huy.

Nhưng điều này chỉ sợ đều không phải điều Khổng Huy muốn thấy.

“Ừ, Vương Vĩ, anh cũng biết là hợp tác với anh, tôi phải chịu không ít áp lực trong gia tộc, nếu làm không tốt tôi cũng rất khó sống, anh đi đi.”

Khổng Huy bình thản nói, xua tay không hề để ý tới Vương Vĩ.

Vương Vĩ sau khi tạm biệt cũng vội vàng quay về cửa hàng Mỹ phẩm thành phố Liễu.

Chỉ là, khi ông ta vừa tới cửa hàng đã lập tức chết lặng.

Cửa hàng của Mỹ phẩm thành phố Liễu có một đám người vây quanh, những người này không đi vào cũng không ra ngoài, hình như là cố ý chặn ở cửa.

Số người này nhìn qua ít nhất cũng phải hơn trăm người.

Trong lòng rối bời, Vương Vĩ biết chuyện này khá phiền phức.

“Không được, một mình đi vào nhất định sẽ xảy ra chuyện, phải tìm người đến.”

Trong lòng thầm nghĩ, Vương Vĩ vội vàng gọi một cuộc điện thoại đến cục cảnh sát gần nhất.

Trước đây lúc cửa hàng khai trương, vì phòng chuyện phát sinh ngoài ý muốn, cửa hàng đã từng hợp tác với cục cảnh sát này một lần, cũng coi như là vui vẻ, mà Vương Vĩ cũng lưu lại cách liên lạc với đối phương.

Sau khi nói đơn giản tình hình cửa hàng để đối phương dẫn người đến xử lý, Vương Vĩ cũng kiên nhẫn chờ đợi.

Chẳng mấy chốc, đã có một đội cảnh sát chạy tới.

Vương Vĩ vội vàng đón tiếp, dẫn họ đến cửa hàng.

“Mấy người làm gì vậy? Dừng tay!”

Sau khi hét lớn thu hút sự chú ý của mọi người, sắc mặt Vương Vĩ lạnh lùng với tỏ vẻ ra oai.

Trở thành tổng giám đốc một công ty đã được một thời gian dài, dĩ nhiên Vương Vĩ mang trên mình khí thế của cấp trên.

Mà khí thế này vào thời điểm trước mắt, có thể phát huy tác dụng rất quan trọng.

Ít nhất âm thanh vang dội này chớp mắt đã thu hút được ánh mắt của tất cả mọi người.

Thoáng chốc, hơn một trăm người đồng loạt nhìn về phía ông ta.

———————–
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom