• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chương 831

Kiều Bích Ngọc bước vào phòng tắm rửa tay, sau đó bưng ra ngoài hộp cơm mà Châu Mỹ Duy đã gọi cho cô rồi tiếp đấy cắm đầu điên cuồng ăn, dường như không hề quan tâm đến chủ đề này.



“Không cho phép ăn! Cậu thẳng thắn sẽ được khoan hồng à, vì sao cậu lại mặc áo khoác của thầy giáo Mark!”



Tống Manh Manh chạy đến chỗ Kiều Bích Ngọc, giật hộp cơm trên tay cô. Cô ta phụng phịu, nói với giọng điệu quả quyết như thể nếu không hỏi cho ra lẽ sẽ không để cô ăn cơm tiếp: “Có phải giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó không thể miêu tả không!”



Kiều Bích Ngọc đang có tâm trạng tốt, sau khi nghe cô ta nói lung tung xong mới đáp lại: “Cậu nói xẵng nói bậy cái gì thế”



“Mình và Phương Mai có tới phòng làm việc của các thày cô để tìm cậu sau giờ tan học, thậm chí còn đến phòng làm việc riêng của thầy giáo Mark nữa. Thế nhưng bọn mình tìm khắp nơi cũng không nhìn thấy cậu, rốt cuộc cậu đã đi đâu thế?”



Cô trả lời rất đơn giản: “Tớ ngủ trong văn phòng của giáo viên.”



Châu Mỹ Duy trợn tròn hai mắt.



Ngay cả một học sinh thuộc cấp bậc cặn bã trong trường học như Tống Manh Manh cũng không chấp nhận được chuyện hoang đường như thế này.



Cô ta vươn ngón tay, run rẩy chỉ thẳng về phía chóp mũi của cô, tức giận muốn trách mắng cô: “Tại sao cậu lại có thể… Tại sao cậu lại có thể đến phòng làm việc của giáo viên để ngủ chứ!”



Kiều Bích Ngọc cảm thấy bản thân chẳng làm gì sai hết “Có phải tớ muốn đi đâu. Thầy ấy yêu cầu tớ đợi ở trong văn phòng, hơn nữa lại chẳng có ai trong văn phòng của thầy ấy, tớ không biết thầy ấy muốn tớ chờ bao lâu.” Sau đó cô ngủ thiếp đi.



Cái mũi của Tống Manh Manh nhếch lên vì tức giận. Học sinh bình thường tới phòng làm việc của giáo viên đều nơm nớp lo sợ, vậy mà cô lại cảm thấy yên tâm thoải mái đến mức ngủ ngon lành: “Vô lễ! Vô lễ! Quá vô lễ!”



Tống Manh Manh nổi giận đùng đùng khiển trách cô vô lễ với giáo viên, đôi mắt to tròn tràn đầy phẫn nộ kèm theo một chút ghen tị, học theo dáng vẻ của đám người trong xã hội đen, dùng hai tay túm lấy cổ áo trước của Kiều Bích Ngọc.



“Cậu mau nói cho tớ biết, rốt cuộc hôm nay cậu đã làm chuyện tàn nhắn không có tình người gì mới được thây giáo Mark dẫn tới phòng làm việc, lần sau tớ cũng muốn thử để được dẫn đến văn phòng của thầy ấy”



Đấy là khoảng thời gian tuyệt vời được ở một mình với thầy giáo Mark đó.



“Cậu ấy úp mặt xuống bàn ngủ, sau đó bị giáo viên bắt gặp” Châu Mỹ Duy biết rõ mộ khi con hàng này lên cơn động kinh sẽ khó dừng lại, thở dài một hơi, nói: “Cậu mau trả hộp cơm cho Kiều Bích Ngọc đi, chúng ta phải lên lớp lúc bảy giờ rưỡi đó. Kiều Bích Ngọc, cậu mau tranh thủ còn ít thời gian ăn nốt cơm đi, nếu không lúc học sẽ đói bụng mất.”



Ngủ trong giờ học rồi bị giáo viên bắt được, gọi đến phòng làm việc nghe mắng một trận. Tống Manh Manh mừng thầm, chiêu này rất tốt.



“Tống Manh Manh, làm phiền cậu trả chiếc áo khoác này cho thầy ấy hộ tớ” Kiều Bích Ngọc dùng đầu đũa chỉ chỉ chiếc áo khoác đắt tiên. Cô cảm thấy nếu cứ để chiếc áo khoác đó ở bên cạnh mình thêm vài ngày nữa, cô sợ mình sẽ không nhịn được bán nó đi mất.



“Kiều Bích Ngọc, cậu đúng là người tốt”



Tống Manh Manh cười ngây ngô một fan hâm mộ cuồng nhiệt vui mừng vì sắp được gặp thần tượng.



“Cậu thật sự muốn nhìn thấy thầy ấy như vậy sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom