• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

New Boss nữ lạnh lùng của tôi (2 Viewers)

  • Chương 471-475

Chương 471: Đêm đen thật sự

Trong một khoảng cách gần như thế này, nếu đủ bình tĩnh, chắc chắn tôi có thể cầm súng bắn nát một con mắt của con mãng xà khổng lồ trước khi nó kịp tấn công mình.

Đến lúc đó, dù con mãng xà này không chết thì cũng mất nửa cái mạng.

Trong đầu tôi không ngừng suy nghĩ đến mọi cách. Sau vài giây đấu tranh, cuối cùng tôi đã cảm nhận được quyền điều khiển cơ thể mình. Tôi thầm thấy mừng rỡ, tuy nhiên trên mặt vẫn giữ vẻ khiếp đảm, nhưng thật ra tôi đã có thể cử động được tay phải rồi.

Tôi nhìn thẳng vào cặp mắt to như cái đèn lồng của con mãng xà khổng lồ, không hề chùn bước mà nhìn chăm chú vào đó, không dám lơ là dù chỉ một giây.

Rắc!

Trong hang động yên tĩnh chợt vang lên tiếng đạn lên nòng và tiếng kéo báng súng lanh lảnh.

Con mãng xà khổng lồ vẫn không có hành động gì, chỉ thè cái lưỡi ra.

Vảy của nó còn dày hơn da lông của hổ răng kiếm, vì thế tôi chầm chậm chĩa họng súng vào mắt của nó, lòng bàn tay cầm báng súng của tôi đã đổ mồ hôi lạnh.

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu con mãng xà khổng lồ tấn công, tôi sẽ cho nó biết súng ống không hề kém cạnh gì vũ khí chiến đấu ngay lập tức.

Xì xì…

Xì xì xì…

Nhưng điều khiến tôi vô cùng kinh ngạc là khi chúng tôi đọ xem ai cầm cự giỏi hơn thì con mãng xà khổng lồ lại bỏ đi!

Tiếng xì xì vang lên, cái đầu to đùng của con mãng xà khổng lồ bắt đầu nhanh chóng rụt ra khỏi hang, chẳng mấy chốc đã biến mất, cửa hang lại xuất hiện chút ánh sáng đã lâu không thấy.

Bấy giờ, Triệu Thư Hằng cũng cảm thấy có gì đó là lạ, khẽ hỏi: “Nó… đi rồi à?”

Tôi “ừ” một tiếng, giọng rất nhỏ, không hề khiến những người khác tỉnh lại. Nếu để mấy cô gái biết được chuyện này, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là sẽ có chuyện gì xảy ra.

Bây giờ mới là nửa đêm, nhưng từ giờ đến sáng, chúng tôi cứ xác định là không thể ngủ tiếp được nữa rồi.

Tôi chậm rãi đứng dậy, cẩn thận quan sát phía cửa hang. Quả nhiên, sau khi chúng tôi đi ngủ, cái cửa gỗ đơn sơ đó đã bị đập vỡ một cách lặng lẽ, như có một chiếc xe tăng lái qua đây, mà chúng tôi không hề nghe thấy một chút tiếng động nào.

Dù bây giờ con mãng xà khổng lồ đã biến mất, nhưng chúng tôi vẫn không thể thả lỏng được. Khoảng thời gian cố gắng sống sót trên hòn đảo hoang này đã khiến chúng tôi sớm hiểu ra một điều.

Lúc xung quanh có tồn tại động vật ăn thịt cỡ lớn, bốn bề sẽ yên tĩnh một cách lạ thường, điều này cũng đã cứu chúng tôi mấy lần.

Kinh nghiệm này bây giờ vẫn phát huy tác dụng, bên ngoài cửa hang vẫn cực kỳ yên tĩnh.

Con mãng xà khổng lồ đó vẫn đang ở gần đây!

Tôi và Triệu Thư Hằng vẫn không dám lơ là, căng thẳng chú ý tới tình hình xung quanh. Cho đến khi bắt đầu có sự biến đổi, tiếng côn trùng và chim chóc trong rừng đột nhiên kêu nhiều lên.

Đây mới là một đêm đen thật sự.

Đầu tôi đổ đầy mồ hôi, toàn thân cạn kiệt sức lực gần như mệt lả.

Triệu Thư Hằng cũng chẳng khá khẩm hơn, chúng tôi nhìn nhau, đều phát hiện ra vẻ vui mừng và sợ hãi trong mắt đối phương.

Tôi nhìn xuống người mình, chất lỏng của con mãng xà khổng lồ đã khô từ lâu, nhưng trong đầu tôi vẫn còn hiển hiện cảnh tượng cái lưỡi đỏ lè và dài ngoằng của nó thò tới quấn lấy người mình.

Cái lưỡi rắn chạm vào người tôi, khi nó sắp quấn lấy eo tôi thì vội vàng buông ra như bị điện giật, thậm chí nó còn lùi lại một khoảng.

Đúng là kỳ lạ, có thể nói con mãng xà này là sinh vật đứng đầu chuỗi thức ăn trên hòn đảo này. Con hổ răng kiếm lúc trước thì cứ cố tấn công chúng tôi cho bằng được, nhưng điều gì có thể khiến con mãng xà này kích động đến vậy?

Lẽ nào bộ quần áo của tôi có thứ gì đó kỳ lạ?

Tôi nói cho Triệu Thư Hằng biết suy nghĩ của mình, kết quả anh ta nhìn tôi với vẻ cổ quái, sau đó sờ vào chỗ áo ở thắt lưng tôi, nói: “Anh nhìn xem đây là thứ gì?”

Tôi cau mày, chỉ thấy eo mình có một mảnh vải đen kịt, tôi dám chắc bộ đồ này của mình là màu trắng. Suy nghĩ một hồi, tôi mừng rỡ nói: “Không lẽ chúng ta đã cọ phải thứ gì lúc đi đốn củi chiều nay? Vừa hay đó lại là thứ mà con mãng xà khổng lồ này kỵ?”
Chương 472: Tìm kiếm

Ai đã xem Anaconda chắc đều biết trên thế giới có một quy luật, đó là cạnh mỗi chuyện nguy hiểm nào cũng đều có điều kỳ diệu xảy ra. Nhưng những điều kỳ diệu này cũng có điểm khác biệt, nó có thể là kéo dài tuổi thọ của con người, cũng có thể khiến con người chậm lão hóa, còn có thể đối nghịch lại với những chuyện nguy hiểm.

Tình cờ thế nào, chiếc áo của tôi đã cọ vào một thứ gì đó màu đen, rất có khả năng đây là thứ khiến con mãng xà khổng lồ sợ!

Tôi vô cùng mừng rỡ, Triệu Thư Hằng cũng ý thức ra được vấn đề. Bây giờ, chúng tôi đã hoàn toàn tỉnh táo, tôi bắt đầu cẩn thận nhớ lại.

Nếu tôi đoán không lầm, hang động mà chúng tôi ở này gần với sào huyệt của con mãng xà khổng lồ. Cũng chính vì thế, nên nó mới sinh ra một thứ màu đen kỳ dị như thế. Trong lúc tìm gỗ để làm cửa, tôi đã vô tình cọ vào thứ này.

Cây cối xung quanh đây um tùm, đương nhiên cũng có khá nhiều cành cây. Tôi đã đi tìm kiếm khắp nơi, sau đó chẳng mấy chốc đã phát hiện ra rất nhiều gỗ. Nhưng còn thứ màu đen dính trên áo tôi, nếu nó xuất hiện trong tầm mắt mình, có lẽ tôi sẽ nhận ra ngay.

Nhưng tôi đã cố nhớ lại mấy lần mà vẫn không có một chút ấn tượng nào cả.

Tôi nhíu chặt mày, thật sự thấy hơi khó hiểu nguyên tắc trong đó, Triệu Thư Hằng hỏi: “Phương Dương, anh nhớ ra được điều gì rồi?”

Tôi lắc đầu: “Anh có thấy chỗ nào có thứ gì màu đen không?”

“Màu đen á?”

Triệu Thư Hằng cũng cau mày: “Nếu nói đến thứ màu đen thì tôi cũng đã thấy khá nhiều, nhưng ở trên hòn đảo này thì thật sự là ít”.

Tôi cũng thấy hơi chóng mặt, thật sự không thể nghĩ ra được. Trong đầu tôi lại hiện lên từng cảnh tượng mà mình gặp phải, đột nhiên có một hình ảnh lóe lên trong đầu tôi. Nhưng khi tôi định nói ra thì lại quên mất mình vừa nghĩ tới chuyện gì.

Tôi thấy hơi buồn bực, mãi mà không nghĩ ra được gì. Cùng lúc đó, trong hang động lại quạnh quẽ, bên ngoài vẫn có tiếng ồn ào, cơn buồn ngủ của chúng tôi lại chợt ập tới. Tôi và Triệu Thư Hằng điều chỉnh lại vị trí của mình, thay phiên nhau người gác đêm người ngủ.

Ngày hôm sau khi trời sáng, tôi bị lay tỉnh. Vừa mở mắt ra, tôi đã nhìn thấy Bạch Vi đang hoảng hốt: “Phương Dương, anh dậy rồi à? Không hay rồi, cánh cửa gỗ ngoài cửa hang của chúng ta bị hỏng rồi”.

Tôi có ý thức trở lại, cảm thấy bên tai ồn ào ầm ĩ, chỉ nghe thấy Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha đang nói gì đó, hai cô gái đang tranh cãi đỏ mặt tía tai, còn Hàn Mỹ Kỳ thì tái mặt nhìn ra ngoài hang động.

Hồ Kiếm cau mày nhìn ra ngoài cửa hang, còn Triệu Thư Hằng thì đã ngủ.

Tôi nói: “Bọn anh biết chuyện này từ tối qua rồi”.

“Tối qua? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phương Dương, anh mau nói đi”.

Tôi vừa nói dứt câu, Bạch Vi đã không kiềm được che miệng ngạc nhiên hô lên.

Tôi nhìn ra bên ngoài, trong đầu bất giác hiện lên cảnh tượng đêm qua: “Đêm qua lúc đang ngủ, chúng ta đã gặp phải con mãng xà khổng lồ đó…”

Dù đã ngủ một giấc, nhưng ký ức về chuyện đêm qua vẫn khiến tôi không khỏi thấy rùng mình.

Tôi kể chi tiết câu chuyện cho mọi người nghe, sau đó trong hang động nho nhỏ của chúng tôi vang lên một chuỗi tiếng hít vào hơi lạnh, mặt của mấy cô gái đều trắng bệch như tờ giấy.

Phùng Kha căng thẳng chạy tới ôm lấy cánh tay tôi nói: “Phương Dương, may mà anh không sao. Nếu anh xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ…”

Tôi giật khóe miệng, câu nói này của cô ả không có vấn đề gì, nhưng sao tôi cứ thấy có gì đó sai sai nhỉ!

Thấy vậy, Bạch Vi hừ lạnh một tiếng, Phùng Kha vội vã thức thời buông cánh tay tôi ra, rồi lè lưỡi.
Chương 473: Sẽ không chịu từ bỏ

Tôi thầm thở dài một hơi. Thật ra Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha cũng có mặt đáng yêu, chỉ là trước kia ở chỗ của Lý Hạo, để sống sót họ mới phải làm vậy thôi.

“Thế thứ màu đen đó là gì? Phương Dương, anh có manh mối gì không?”

Bạch Vi nhìn eo tôi rồi hỏi.

Tôi vội vàng cởi chiếc áo ngoài ra, bên trên có dính một ít chất lỏng của con mãng xà khổng lồ đã khô, nhưng lại để lại cảm giác hơi cứng.

Không chỉ có chỗ đó, vừa hay cũng chính những chỗ sờ lên thấy khá cứng này đều đã biến thành màu đen, phần đó rộng cỡ một bàn tay.

Tôi đáp: “Anh cũng không biết là thứ gì, nhưng hình như con mãng xà khổng lồ khá sợ nó. Anh đoán là áo mình đã vô tình cọ vào cái cây nào đó tối qua”.



Dẫu sao bây giờ, chúng tôi cũng đang ở trong rừng, sống ở đây một khoảng thời gian lâu như vậy, nên trên người rất dễ dính phải thứ gì đó kỳ quái trên các cái cây.

Bạch Vi cau mày nói: “Thế lát nữa ăn sáng xong, chúng ta mau đi loanh quanh đây xem sao. Nếu không còn cách nào khác, chắc tối nay mọi người không trốn thoát được đâu”.

Nói xong, Bạch Vi nhìn sang Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha: “Mãng xà không ác như hổ răng kiếm, vì con hổ răng kiếm là động vật có vú. Nhưng mãng xà là động vật máu lạnh, đêm qua, nó đã ghi nhớ mùi cơ thể của chúng ta, nên nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ. Hôm nay, nếu chúng ta vẫn không tìm được cách đối phó với nó thì có lẽ…”

Phùng Kha và Tiền Lệ Lệ lập tức tái mặt.

Tôi ho khan một tiếng, nói: “Mặc kệ thế nào, chúng ta cứ ra ngoài xem sao đã. Bây giờ trời sáng, chắc con mãng xà khổng lồ sẽ không xuất hiện đâu. Hơn nữa, nếu ở đây nguy hiểm thì chúng ta cùng xuất phát, đông người thế này kiểu gì cũng đối phó được”.

Nếu đã lên kế hoạch xong, chúng tôi đều bắt đầu hành động. Chúng tôi đang nấu ít canh thịt trong hang, không chờ ai gọi, Triệu Thư Hằng đã tự tỉnh dậy. Ngửi thấy mùi thơm, anh ta mở to mắt, rồi uống liền mấy bát.

Ăn sáng xong, chúng tôi cùng đi ra ngoài. Có được bài học từ đêm qua, chúng tôi đã cẩn thận hơn nhiều. Con mãng xà khổng lồ có thân hình to lớn, nhưng lúc hành động lại âm thầm lặng lẽ, nên tính uy hiếp tới chúng tôi còn lớn hơn con hổ răng kiếm nhiều.

Vì đang là buổi sáng, còn khá nhiều thời gian, nên chúng tôi đi lòng vòng xung quanh đây. Không ai dám chạy quá xa, nhưng điều kỳ lạ là chúng tôi đã tìm hết mọi chỗ xung quanh hang động, nhưng không hề phát hiện ra loại cây nào trông kỳ lạ cả, càng không phải bàn đến thứ màu đen gì đó.

Tôi suy nghĩ rồi nói: “Chúng ta đi về phía thác nước xem sao đi. Biết đâu lúc về lại gặp được thì sao”.

Thấy tôi chuẩn bị đi về phía thác nước, ai nấy đều biến sắc mặt, nhưng cuối cùng vẫn chiến thắng được nỗi sợ hãi, đều đồng ý.

Có thể sống đến bây giờ, ngoài Hàn Mỹ Kỳ vẫn còn hơi lơ mơ ra, tất cả chúng tôi đều biết rõ nếu mình không nghĩ ra cách thoát khỏi kiếp nạn này thì sẽ mãi mãi mắc kẹt trong đó.

Vì đang là ban ngày, có lẽ con mãng xà khổng lồ đang nghỉ ngơi trong hồ nước ở chỗ thác nước. Vì thế chúng tôi đi đến đó phải hết sức cẩn thận, còn phải luôn luôn phòng bị tình hình xung quanh, đây cũng là một bài khảo nghiệm tinh thần cực lớn cho chúng tôi.

Nhưng khi thấy sắp đi tới bụi cây, tiến thêm chút nữa là đến bãi đá bằng phẳng, đến lúc đó, dù con mãng xà khổng lồ có mù thì cũng có thể phát hiện ra chúng tôi.

Chúng tôi vẫn không phát hiện ra bất cứ manh mối có giá trị gì, tôi thấy hơi không cam tâm, đồng thời cũng hơi nghi hoặc, chỗ màu đen đó là từ đâu mà ra?
Chương 474: Cỏ Long Diên

Nếu chúng tôi cứ uổng công vô ích thế này, chắc tối nay sẽ là bữa ăn tối cuối cùng của chúng tôi mất.

Đêm qua vì ở trong hang động, nên con mãng xà khổng lồ không thể phát huy được sở trường của mình. Nhưng tôi có thể dùng súng săn để tấn công mắt nó, vì thế mới khiến nó phải rút lui. Song bây giờ xem ra, nếu chúng tôi không quay lại cái hang đó thì chỉ còn một con đường chết thôi.

“Mọi người xem này! Xem tôi tìm được thứ gì này!”

Lúc này, sau lưng tôi chợt vang lên một âm thanh cố đè thấp nhưng vẫn cực kỳ kích động. Tôi ngoảnh lại thì thấy Hồ Kiếm đang mừng rỡ nhìn xuống mặt đất.

Tôi vội vã chạy tới, chỉ thấy trước mặt y đang có một cây cỏ kỳ lạ.

Tại sao tôi lại nói nó kỳ lạ?

Tôi đã từng nói rằng hòn đảo này rõ ràng nằm giữa đường đi từ Thịnh Hải đến Xiêng La, đây vốn là vùng nhiệt đới hoặc cận nhiệt đới, nhưng không hiểu tại sao ở đây lại có loại thực vật chỉ xứ lạnh mới có như cây lá kim.

Cũng chính vì thế, đến tận bây giờ, tất cả những cây cối mà chúng tôi nhìn thấy đều thuộc loài thực vật lá kim, nhưng cây cỏ trước mặt chúng tôi lúc này thì khác.

Nó đã đi ngược lại với quy luật tự nhiên, sinh trưởng ra tán lá rộng, lá có hình tròn, lại còn bốn phiến.

Tiền Lệ Lệ mừng rỡ nói: “Oa, cây cỏ này đẹp thế, là cỏ bốn lá à?”

Phùng Kha không chút khách sáo nói: “Đần độn, không phải cứ có bốn lá thì đều là cỏ bốn lá đâu”.

“…”

Hồ Kiếm giải thích: “Loại cỏ này tên là cỏ Long Diên, rất hiếm có. Trước kia, khi còn là thợ săn trong núi, tôi thường xuyên có thể nhìn thấy loại cỏ này, nhưng sau này đến nhà họ Hàn làm quản gia rồi thì rất hiếm khi thấy”.

Nhìn gương mặt đầy vẻ rạng rỡ của y, tôi có thể đoán loại thực vật tên là cỏ Long Diên chắc chắn rất hiếm.

“Loại cỏ Long Diên này có tác dụng gì?”

Triệu Thư Hằng khó hiểu hỏi.

Hồ Kiếm mỉm cười vuốt râu, nhưng phát hiện mình không phải là ông lão râu dài trong phim ảnh, nên chuyển sang sờ mũi một cách lúng túng, đáp: “Cỏ Long Diên tên sao thì ý vậy, con rồng nhổ ra một bãi nước bọt, sau một thời gian ươm mầm và sinh trưởng thì mọc thành cây. Loại thực vật này nhìn thì giống cỏ, nhưng thật ra là một loại cây đấy”.

Hồ Kiếm còn cố ý tạo điểm nhấn, cười he he, đến khi chúng tôi bắt đầu sốt ruột mới nói tiếp: “Nhưng loài cây này không bao giờ lớn. Có nghĩa là bây giờ, chúng ta nhìn thấy nó thế nào thì mười năm sau nó vẫn như vậy. Cùng với đó là nó cũng không bị khô héo vào mùa đông. Còn tác dụng của nó thì tôi mới chỉ nghe nói đến thôi, chứ chưa trải nghiệm thực tế bao giờ”.

“Nghe nói cỏ Long Diên có công dụng khiến tế bào của sinh vật phát triển nhanh chóng, tốc độ cũng tăng nhanh, có thể phá giới hạn vốn có của sinh vật. Điều này có nghĩa là nếu ta ăn nó thì sẽ cao hơn, mạnh hơn và tốc độ cũng nhanh hơn”.

Nói rồi, Hồ Kiếm cẩn thận dùng cành cây xoay tròn vùng đất quanh cỏ Long Diên, sợ chúng tôi chẳng may giẫm vào.

“Tôi không thèm tin, gì mà nói quá…”

Hồ Kiếm vừa nói dứt lời, Phùng Kha ở một bên đã bĩu môi, nhưng vừa định nói tiếp thì cô ả chợt kinh ngạc bịt miệng lại, nói khẽ: “Lẽ nào trên hòn đảo này có rất nhiều cỏ Long Diên, mà con mãng xà khổng lồ và hổ răng kiếm cũng là sinh vật ăn loại cỏ này mà lớn?”

Đôi mắt to tròn của Phùng Kha đầy vẻ khó tin, cô ả sửng sốt nhìn cây cỏ trông hết sức bình thường ở trước mặt Hồ Kiếm.

Phùng Kha vừa nói vậy, chúng tôi cũng chợt hiểu ra, rồi nhìn nụ cười thần bí trên gương mặt của Hồ Kiếm, hệt như đã phát hiện ra điều bí ẩn gì đó của hòn đảo này.
Chương 475: Không thể dính nước

Hồ Kiếm nói tiếp: “Loại cỏ Long Diên này nhìn thì rất bình thường, nhưng thật ra rễ của nó hoàn toàn khác với lá. Đa số các loại cây cỏ và thực vật khác đều phát triển kết trái ở nửa thân trên, nhưng cỏ Long Diên thì khác, nó lại mọc quả ở rễ. Nhưng quả của cỏ Long Diên là một chất cực độc, nghe đâu còn độc hơn cả chất độc As2O3 của thạch tín đấy”.

Trong đầu tôi lóe lên một ý, vội cắt ngang lời y: “Khoan, anh vừa nói gì? Loại cỏ Long Diên này còn độc hơn cả chất As2O3 á?”

Tôi cũng từng tìm hiểu một chút về các chất độc thời cổ đại như thạch tín, hạc đỉnh hồng… nhưng bao lâu nay chưa có cơ hội dùng đến những kiến thức này. Không ngờ hôm nay lại có thể dùng đến, mà trùng hợp thay còn là những kiến thức mà chúng tôi rất cần nữa…

“Ừ, nếu ta chạm vào quả của cỏ Long Diên thì không sao, nhưng điều kỳ lạ cũng nằm ở đây, đó là không được để dính nước. Nếu dính một chút nước nào thì loại quả này sẽ tan ngay, chất độc bên trong sẽ phát tán ra ngoài, thậm chí có thể hạ độc chết năm con voi châu Phi”.

Nói rồi, Hồ Kiếm lại có vẻ đăm chiêu: “Đương nhiên, đây đều là lời đồn thổi, tôi cũng chưa được trải nghiệm thực tế. Hồi còn đi theo thầy mình, tôi đã từng nhìn thấy nó một lần, về sau thì không thấy nữa. Năm đó, thầy tôi đã tìm thấy một cây, nghe đâu còn hét giá 50 triệu ở phòng đấu giá đấy”.

Hồ Kiếm nói xong, mọi người đều kinh ngạc hô lên. Một loại thực vật kỳ bí thế này thì chỉ có thể quy công lao cho sự thần kỳ của thượng đế thôi. Nếu chuyện này đúng là thật thì chúng tôi không chỉ khám phá ra được bí mật của hòn đảo này, mà còn biết được cách xử lý con mãng xà khổng lồ nữa.

Mãng xà khổng lồ là loài động vật máu lạnh, nhưng điều đó không có nghĩa là nó không có máu. Nếu những gì Hồ Kiếm nói là thật, chất độc có thể hại chết năm con voi châu Phi thì chắc con mãng xà khổng lồ cũng chẳng thể nào chịu nổi. Dù nó có thể cầm cự sống tiếp thì chắc khẩu súng sắn trong tay tôi sẽ trở thành món vũ khí khủng khiếp với nó.

Tôi cười he he nói: “Hồ Kiếm, loại cò này ly kỳ thế cơ à?”

Hồ Kiếm gật đầu đáp: “Đương nhiên, tôi làm thợ săn nửa đời người, cũng mới nhìn thấy nó có một lần. Đây mới là lần thứ hai tôi nhìn thấy nó thôi đấy, nói ra thì hình như cây cỏ Long Diên này đã trưởng thành rồi”.

Tôi hít sâu một hơi, một suy nghĩ ngày càng chín muồi và hoàn thiện trong đầu, tôi hỏi: “Cỏ Long Diên, cỏ Long Diên. Tôi có một suy đoán thế này, không biết mọi người có muốn nghe không?”

“Gì thế?”

Lúc này, Bạch Vi đang quan sát tình hình xung quanh, nghe tôi nói xong, cô ấy ngoảnh lại nhìn tôi, còn những người khác cùng đều nhìn sang.

“Long Diên, Long Diên. Nghe nói đây là loại cây hình thành từ nước bọt của rồng, nhưng trên đời này thật sự có rồng tồn tại hay sao?”

Nói rồi, tôi ngập ngừng một lát: “Đương nhiên là không. Tuy rồng không tồn tại, nhưng rắn thì có. Ví dụ như con mãng xà khổng lồ ở phía trước chẳng hạn, hình dáng của nó vượt xa khỏi tưởng tượng của chúng ta. Ngoài việc không thể bay ra thì gọi nó là con rồng cũng không phải là ngoa”.

“Ý của anh là?”

Hồ Kiếm cau mày, y đã đoán ra ý tôi.

“Thật ra sự hình thành của loại cỏ Long Diên này có liên quan đến con mãng xà khổng lồ kia, vì thế một cái cây nhỏ xíu này mới có công dụng mạnh đến vậy. Điều này cũng có nghĩa là vệt màu đen dính trên áo tôi tối qua thật ra là màu xanh, nhưng sau khi bị lưỡi của con mãng xà khổng lồ chạm vào, nó đã biến thành màu đen như cương thi chạm vào gạo nếp”.

Tôi nói suy đoán trong đầu mình ra từng chút một: “Công dụng của loại cỏ Long Diên này rốt cuộc có thần kỳ như trong truyền thuyết hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết chắc nguồn gốc của phần màu đen trên người tôi là ở đây. Chỉ cần mỗi người chúng ta thoa một lượng vừa phải chất lỏng từ lá cỏ Long Diên lên người, sức uy hiếp của con mãng xà khổng lồ đó sẽ giảm đi rất nhiều với chúng ta!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom